"Tiểu Phong nói nó ngồi xe với người ta cùng về, trên xe có dị nhân, sẽ không có vấn đề gì đâu, bà đừng lo quá." Sở Trí Viễn an ủi vợ, tính ra ông còn khá trấn tĩnh.
"Mẹ, cha!"
Vương Tĩnh hoảng sợ, nhìn về hướng phòng khách thì đúng lúc bắt gặp Sở Phong đang đi về phía cánh cửa, nét u sầu trên gương mặt bà lập tức tan biến, bà mừng rỡ hết sức.
"Tiểu Phong, con đã về rồi!"
Dù Sở Phong đã sớm trưởng thành, nhưng trong mắt bà, hắn vẫn là một đứa nhỏ, bà nhanh chóng đi qua ôm lấy hắn, nhìn trái rồi lại trông phải, trên mặt tràn đầy tươi cười, mấy ngày này bà cứ hoảng loạn không thôi, sợ Sở Phong gặp nguy hiểm ở bên ngoài.
"Trở về thì tốt rồi!" Sở Trí Viễn cũng vô cùng vui mừng.
"Thằng nhỏ này, sao trở về rồi mà không nói cho cha mẹ?" Vương Tĩnh quở trách hắn.
"Còn không phải muốn gây bất ngờ cho mọi người sao?" Sở Phong cười.
Trong thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, có rất nhiều người đã không thể đoàn viên, bởi vì thiên địa dị biến, làm cho đường xá không ít nơi bị tắt nghẽn.
Hiện tại, gia đình họ có thể đoàn tụ, bọn họ tự nhiên hết sức thỏa mãn.
"Nói cho mẹ xem, con muốn ăn gì, mẹ đi làm cho con ăn." Từ khi nhìn thấy Sở Phong trở về, nụ cười trên gương mặt Vương Tĩnh chưa từng biến mất.
"Con muốn ăn. Thịt trâu!" Sở Phong nhớ mãi không quên, rốt cục đã trở lại thành phố Thuận Thiên, rời khỏi hai con trâu kia rồi chả cần phải kiêng kị gì nữa.
"Không dễ mua lắm, nhưng không sao, kêu cha của con đi tìm người hỏi quen thử xem sao." Vương Tĩnh nói.
Sở Trí Viễn gật đầu, muốn đi ra khỏi cửa.
"Cha, mẹ, không cần, con mua hết về rồi này." Sở Phong vội vàng ngăn cản, hắn chỉ lo sẽ xuất hiện vấn đề này.
Sau khi thiên địa dị biến, cung cấp lương thực bình thường thì không thành vấn đề, nhưng có một số món lại hơi là thiếu thốn, ví dụ như thịt trâu, bởi vì con đường dẫn đến thảo nguyên phương Bắc đã bị gián đoạn, cho nên khó có thể vận chuyển đến được.
Sở Phong mở tủ lạnh, lấy ra mấy khối thịt tươi to đùng.
"Nhiều thế, mà sao con mua được?" Hai người kinh ngạc hỏi, bởi vì những loại nguyên liệu này đang cực kỳ thiếu tốn, có tiền cũng chưa chắc thuận lợi mua được.
"Mua trên đường, con chỉ lo là thành phố Thuận Thiên khó mua được thôi." Sở Phong cười nói.
"Trên đường còn bán thịt trâu à?"
"Có một con trâu biến dị tấn công người chung quanh, bị dị nhân đi ngang qua giết chết, cũng bị xử lý bán đi ngay tại chỗ." Sở Phong giải thích.
Đúng thật là có một con trâu gây họa chung quanh, sau khi biến dị, tuy nó không ăn thịt người, nhưng lại điên cuồng tấn công mọi người. Trên đường đi, Sở Phong phát hiện nó đang phát cuồng, muốn hoàn toàn hủy diệt cả một thôn xóm.
Sở Phong không tiện nói thật cho cha mẹ biết, sợ khiến hai người họ lo lắng.
Bữa cơm này cũng coi là bữa tiệc thịt trâu lớn, thịt trâu kho tàu, thịt trâu luộc, thịt trâu xào, thịt trâu rưới sốt. . .
"Con trai, con bị kích thích cái gì vậy, sao đột nhiên thích ăn thịt trâu quá vậy, mặc dù là nhiều món, nhưng thật ra cùng một loại thịt thôi mà." Vương Tĩnh nói.
"Không phải trên đường đi con bị con trâu biến dị kia đạp cho một đạp đó chứ?" Không ai hiểu con mình bằng người cha, Sở Trí Viễn hoài nghi nhìn hắn mà suy nghĩ, nói không chừng Sở Phong đã bị tổn hại gì bởi con trâu biến dị kia cũng không chừng.
"Bị cha nói đúng rồi, gần đây con bị một con trâu chọc giận, chân con trâu đen kia to như vậy nè, đúng, cũng cỡ cỡ cái chậu nước vậy đó, thiếu chút nữa đã đá trúng con một cái, còn uy hiếp con, cho nên con phải ăn nó cho hả dạ." Sở Phong nói xong.
"Gì, con thật sự tiếp xúc gần với con trâu biến dị kia á? Có bị thương ở đâu không, mau để mẹ nhìn xem nào." Vương Tĩnh rất không yên tâm.
"Không có gì đâu mẹ, sao con lại bị một con trâu ức hiếp chứ, nó đá không trúng con được. Mẹ, mấy món mẹ làm thật sự quá tuyệt, ăn quá ngon!" Sở Phong vội nói sang chuyện khác.
"Đến đây, uống hai ly với cha này, hiếm khi có nhiều món ăn như hôm nay." Sở Trí Viễn thật vui vẻ.
"Vâng!" Sở Phong vội đi rót rượu.
"Thời buổi này thật sự không cách nào hiểu nổi, cả một con khỉ cũng xưng vương xưng bá, vô pháp vô thiên, chiếm cứ lấy núi Tung Sơn thành lập môn phái, cứ như chuyện mơ mộng hảo huyền vậy đó." Đã nốc cạn vài ly, gương mặt Sở Trí Viễn đỏ lên, bắt đầu nói đến những chuyện trong tin tức.
"Con vượn kia cũng đâu có xấu gì, tối thiểu thì nó không như con rắn trắng hủy diệt cả thành phố kia, nó sống ở miếu thờ, chắc là rất ôn hòa." Vương Tĩnh nói.
"Cái này mình không hiểu đâu, cái con khỉ già kia rất xảo quyệt, nói không chừng nó rất ghê gớm đó, nếu thật sự chọc đến nó, chắc chắn là phá nát trời luôn ấy chứ." Sở Trí Viễn nói.
"Làm sao có thể, con vượn kia vừa nhìn là thấy tốt rồi, mặt mũi hiền lành, không phải loại tàn bạo hung hãn." Vương Tĩnh cãi lại, cảm thấy con vượn của Đại Lâm Tự trên núi Tung Sơn không phải giống tàn độc.
"Cái này sao mà nhìn ra được, mấy cái giống khỉ vượn kia nói trở mặt là trở mặt, mình khó lòng phòng bị." Sở Trí Viễn nói.
"Ông như vậy là có thành kiến, không phải hồi trẻ lên núi Tung Sơn chơi bị khỉ véo có một cái thôi sao, bây giờ còn ghi thù hoài vậy!" Vương Tĩnh vạch trần sự thật.
"Bà vu oan tôi!" Sở Trí Viễn đỏ mặt.
Sở Phong ngồi kế bên nhìn mà cười hì hì không ngừng.
"Ông xem, cả thằng con trai cũng cười nhạo ông kia kìa." Vương Tĩnh cũng vui vẻ.
Bữa cơm này ăn thật lâu, cả gia đình họ đều cực kỳ sung sướng và vui vẻ.
"Cha, mẹ, nếu sau này tự nhiên cha mẹ mọc sừng, hoặc biết phun lửa, có cảm thấy kỳ quái không?"
Khi cả gia đình đang xem ti vi, ăn hoa quả thì Sở Phong tự nhiên hỏi.
"Vậy không phải thành yêu quái rồi à?"
"Đúng vậy, mẹ cảm thấy dị nhân bây giờ thích hợp gọi là yêu nhân hơn."
Sở Phong nghe thấy câu này, thiếu chút nữa phun miếng táo trong miệng ra ngoài.
Sau đó, hắn không nhắc đến chuyện hạt thông màu tím kia. Hắn không ngờ là cha mẹ lại có ý kiến với vấn đề này như vậy, hắn chuẩn bị lên mạng cẩn thận tra một chút, xem thử một khi dị biến sẽ phát sinh cái gì.
Tỷ như Chu Toàn, loại biến hóa này thật sự làm người ta bó tay không biết làm sao, đặc thù của người khác toàn là dạng có thể ẩn giấu, gã thì ngược đời, căn bản không giấu được, lần này còn kinh hơn lần trước đó, cứ như sợ người ta không biết dáng vẻ của gã "Bá đạo" đến mức nào.
"Đúng rồi, Tiểu Phong, con trở về thì tốt quá." Vương Tĩnh vừa xem ti vi vừa cười nói.
"Làm sao vậy mẹ?" Sở Phong nghi ngờ.
"Mẹ có người chị em tốt, cháu gái của bà ấy đặc biệt xinh đẹp, lần trước mẹ tận mắt nhìn thấy con bé rồi, còn xinh xắn hơn cả minh tinh nữa, mẹ còn đặc biệt nhờ vả người chị em tốt đó, chuẩn bị giới thiệu con bé kia cho con quen." Vương Tĩnh vui vẻ nói.
Sở Phong đau đầu từng cơn, vội vàng chạy về gian phòng của mình.
"Tiểu Phong, mẹ đã nói với con, lần này con không thể bỏ qua, cô bé kia rất có khí chất, nghe nói là bạn học của nữ thân quốc dân Khương Lạc Thần đó, hơn nữa còn không thua kém hơn cô ấy bao nhiêu."