Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Làm sao sau khi đến đây thì vị truyền nhân dòng chính kia của Thiên Thần Tộc lại không khách khí như vậy, ngữ khí không có vẻ thương lượng, cứ trực tiếp bảo hắn qua bên đó, dáng vẻ còn ẩn ẩn giống như ra lệnh.
Rất nhanh thì hắn đã ngộ ra, bởi vì những chuyện xảy ra ở nơi này đều không thể truyền đi, cũng chẳng ai có thể đem trí nhớ nguyên vẹn mà trở lại. Vì vậy bây giờ tỏ ra thái độ thì cũng chẳng có gì đáng kể.
Sở Phong liếc gã một cái, không thèm phản ứng gã.
“Ngô huynh cẩn thận, ta rất nghi ngờ vị sứ giả của Thiên Thần Cung trong hỗn độn là cao thủ tầng Kim Thân, thực lực vô cùng đáng sợ!” Có người nhỏ giọng nhắc nhở.
Điều này cũng làm cho Sở Phong nghiêm nghị hẳn lên, người đến từ Thiên Thần Cung trong hỗn độn đáng sợ như vậy?!
“Là một lão thiên tài làm trái quy tắc để tiến vào.” Một người khác thấp giọng bổ sung.
Giờ phút này, Tần Lạc Âm cũng lên tiếng nói: “Các vị, ta nhấn mạnh một lần nữa, ở nơi này căn bản không cho phép nội đấu, trên thực tế cũng không có thời gian dư thừa như vậy.”
Nàng vừa dứt lời, mặt đất đã ầm ầm rung động, một tiếng thú rống dài khủng bố đã vang ngập không gian, làm chấn động cả mảnh đất này, sau đó gầm vang mà tới.
“Chạy mau!”
Tất cả mọi người đều kinh hãi không thôi, ở đường chân trời, một con hung thú màu bạc đang đứng thẳng cơ thể, ầm ầm lao đến chỗ bọn họ, trên người tản ra hơi thở vô cùng đáng sợ, đánh tan cả đám mây trên trời.
Đây là một con bạo long kim sắc, cao hơn năm trăm mét, vảy giáp sáng loáng, toàn thân lấp lánh ánh bạc, là hung thú đáng sợ cấp Kim Thân, hơn nữa còn đang ở cảnh giới Kim Thân viên mãn, có khả năng tiến gần đến tầng Á Thánh.
Này còn đánh cái mẹo gì? Thực lực chênh lệch quá nhiều á!!!
Trốn!
Tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ duy nhất là trốn, xoay người chạy thật nhanh. Nếu như thực sự đối kháng chỉ có khả năng uổng mạng, chết uổng phí.
“Một đám châu chấu đến từ ao nước nhỏ nào đó của dị vực, đáng tiếc đều là âm linh a, còn không đủ ta nhét kẽ răng.” Tinh thần cực lớn kia rít gào chấn động khắp nơi.
Nó đang khinh bỉ, gọi đám người Sở Phong đến từ vũ trụ là ao nước nhỏ.
Một đám người điên cuồng bỏ chạy, Sở Phong cùng Âu Dương Phong vọt vào trong đám người của Đại Mộng Tịnh Thổ, tiếp cận Tần Lạc Âm, bởi vì bọn hắn tin tưởng môn phái này am hiểu nơi này nhất, sẽ có phương án ứng phó ổn thỏa nhất.
Hai ngàn người chạy trối chết, sau khi tách ra, từng nơi từng nơi đều bốc lên bụi mù, liều mạng chạy về phía xa.
“Gầm!”
Sau lưng bọn họ, con bạo long kim sắc cao hơn năm trăm mét kia rống to một tiếng, huyết khí cuồn cuộn quanh thân, trực tiếp tràn ngập cả vùng đất này.
Cứ như vậy trong chớp mắt, mấy trăm người tụt lại phía sau đều nổ tung, đây đó phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, huyết khí đỏ sẫm vỡ nát trong không khí.
Loại cảnh tượng này quá đáng sợ!
Cho dù mọi người đều trong trạng thái linh thể, thế nhưng nhìn cảnh này cũng có cảm giác da đầu tê rần từng trận.
Bây giờ đã xác nhận rồi, con bạo long kim sắc kia chắc chắn là Kim Thân viên mãn, thực lực của bọn họ khó mà địch nổi, bởi lẽ con rồng kia đã tiếp cận cấp độ Á Thánh, nếu thực sự muốn truy sát thì mấy người bọn họ đảm bảo sẽ bị diệt sạch.
Tần Lạc Âm mang theo đám người Đại Mộng Tịnh Thổ, một câu cũng không nói liền trực tiếp phóng về phía một ngọn núi đỏ tươi như máu, nơi đó có sấm sét đỏ sậm vây quanh.
Điều này giống hệt với dự đoán của Sở Phong, cơ hội sống duy nhất có khả năng chính là mảnh đất nguy hiểm trùng trùng kia!
Cùng lúc đó, những đội ngũ khác cũng đều thấy rõ tình thế, ai nấy đều phóng thẳng về hướng mấy đỉnh núi đỏ tươi.
Cách rất xa đã ngửi thấy mùi thuốc thơm như thấm vào ruột gan, chuyện này cũng khá là kinh người, bởi lẽ bọn họ đang ở tinh thần thể mà cũng có thể cảm nhận được!
“Thần dược!”
“Trời ạ, trên đỉnh núi màu máu kia có thánh dược!”
Mấy người không nhịn được mà kêu lớn, vô cùng kinh ngạc, loại dược liệu này rất hữu hiệu đối với tinh thần lực, nếu không thì tinh thần thể cũng không dễ dàng cảm nhận được sắc nét như vậy.
“Mấy mống âm linh nho nhỏ cũng dám đánh chủ ý đến thánh dược trên đỉnh núi, tìm chết!” Phía sau, con bạo long kim sắc khủng bố kia đã đuổi đến, tản ra huyết khí ngập trời.
Lại có hơn trăm người bị nổ tung, tức khắc tụt lại phía sau. Một khi bị tinh lực cương dương cực kỳ bá đạo kia tiếp cận thì sẽ trực tiếp vỡ vụn như băng tuyết gặp mặt trời...
Mấy thứ như cơ duyên, tạo hóa gì gì đó chỉ có lúc còn sống mà lấy được thì mới được xem là thật sự tồn tại, còn nếu không còn mạng để hưởng dụng thì đó chỉ là hư ảo mà thôi.
Nơi này quả thực là một mảnh tuyệt địa (1), một con Bạo Long Màu Bạc có tu vi Kim Thân Đại Viên Mãn, trong khi gào thét, huyết khí quanh thân dâng lên (2) rợp trời, đập vỡ từng đám từng đám tiến hóa giả.
(1)Tuyệt địa: nơi cực kỳ nguy hiểm.
(2) Huyết khí: tinh lực.
Trong nháy mắt, hơn hai ngàn người bây giờ còn lại không đến một ngàn hai trăm người, bị diệt mất gần một nửa, thời gian mới trôi qua bao lâu chứ? Nếu như tiếp tục như thế tất nhiên sẽ bị diệt hết, không ai có thể sống sót.
Bạo Long Màu Bạc quá nhanh, mặc dù nó cao tới hơn năm trăm mét, nhưng một khi di chuyển thì giống như một tia chớp màu bạc, từ cuối chân trời đuổi giết đến nơi này.
“Rống!”
Khi nó mở ra cái miệng rộng như bồn máu, tiếng gầm gừ to lớn cùng với huyết khí màu đỏ thẫm phồng lên trên vùng đất này, lại có hơn hai trăm người nữa nổ tung.
Da đầu của rất nhiều người đều run lên, khi đối mặt với con quái vật khổng lồ này, không ai có một tia dũng khí nào đi chống lại nó, ai đi lên người đó chết.
Bây giờ chỉ có thể trốn, huyết khí của Bạo Long Màu Bạc rất cường thịnh và mạnh mẽ, giống như liệt diễm (3), mà bọn họ thì giống như là sinh hồn, âm linh, chạm vào ngọn lửa đó thì tất nhiên sẽ tiêu tán.
(3)Liệt diễm: ngọn lửa cháy mạnh.
Có mấy nhóm nhân mã vọt tới gần ngọn núi màu máu, muốn xông lên núi, nhưng mà nơi này lại có thiểm điện màu đỏ đáng sợ đang lượn lờ, một tiếng xoẹt, hơn mười người lập tức run rẩy, linh hồn chia năm xẻ bảy, bị sấm sét phá hủy.
Trước mặt thì có ngọn núi màu máu chặn đường, sau lưng lại có hung thú đuổi đánh, thật sự là khiến cho người ta tuyệt vọng.
Nhưng lại không có chỗ nào khác để tránh né, cũng chỉ có mấy ngọn núi có lẽ có thể chấn nhiếp bạo long.
Quả nhiên, bạo long gầm nhẹ một trận, không dám đến quá gần, nó há mồm phun ra từng chùm sáng nhỏ bé, đều là tia sáng màu bạc để tấn công đám người.
“Một đám âm linh nhỏ yếu mà cũng dám tiếp cận Thánh Sơn, những kẻ dòm ngó thánh dược đều phải chết!”
Oanh!
Giống như là những ngọn giáo bay có trật tự, chùm sáng màu bạc liên miên bay tới, đám người nhanh chóng tránh né, còn tất cả những người không tránh được đều kêu thảm, quanh thân bốc khói, sau đó hóa thành ánh mưa biến mất từ đây.