Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Răng rắc!”
Một tia chớp đỏ như máu đột nhiên quét qua, mấy người vừa lên tiếng đều phát ra kêu gào thảm thiết, ngay cả hơn chục người quanh đó cũng đau đớn gào thét theo, cho dù phản ứng nhanh đến mấy cũng không tránh khỏi.
Hơn mười người tức khắc nổ tung, bị vòng xoáy màu đen trên vòm trời hấp thụ, trực tiếp biến mất ở đó.
Giờ phút này, không ai còn có thể cười thành tiếng nữa. Bọn họ nào còn rảnh rỗi mà chế nhạo người khác trong khi bản thân mình cũng khó bảo hộ tại nơi này.
Một đám người cấp tốc phân tán mà chiếm cứ vị trí có lợi, đề phòng sương đen cứ chốc chốc lại cuồn cuộn bốc lên nọ, còn có tia chớp đỏ như máu vừa mới xuất hiện nữa.
Mọi người đều quan sát đánh giá nơi này, quả thực rất quỷ dị, trời đất mù mịt, thậm chí có xu hướng ngày càng ảm đạm. Có không ít hố đất bốc ra sương đen, trải qua xác nhận thì nơi đó chính là một loại địa sát đáng sợ, có khả năng tổn thương đến hồn phách con người.
Xa xa còn có một đỉnh núi màu máu, sấm sét chớp giật liên hồi, mà tia sét màu đỏ ban nãy chính là bổ đến từ ngọn núi kia, làm đi tong mấy chục người.
“Đây là thế giới tinh thần sao?” Có người nghi hoặc hỏi.
“Không, thế giới này rất chân thực là đằng khác!” Một vị đệ tử trọng yếu của Đại Mộng Tịnh Thổ lên tiếng, còn nhấn mạnh tất cả những gì mọi người nhìn thấy chính là sự thật, ngàn vạn lần đừng coi nó thành mộng cảnh.
“Nếu như tử vong, cho dù có thể quay trở lại thế giới ban đầu thì tối thiểu cũng phải tĩnh dưỡng mấy tháng. Bởi vì tinh thần của ngươi tại nơi này đã chịu trọng thương!” Một vị đệ tử khác của Đại Mộng Tịnh Thổ bổ sung.
Sau đó bọn họ cũng không nhiều lời nữa, bởi vì những gì bọn họ biết cũng không nhiều, tất cả đều là kết quả thăm dò của các thế hệ đi trước.
Một khi đã quay về trong thế giới ban đầu, tất cả ký ức đều sẽ bị quên lãng, trí nhớ bị năng lượng không rõ hủy diệt, những gì sót lại chỉ là những ký ức vụn vặt mà thôi.
Vô số thế hệ đã tiến hành thăm dò, thế nhưng cũng chỉ tìm hiểu được một góc nhỏ của thế giới này, chỉ là một góc mà thôi, còn đâu đều rất mơ hồ.
“Bổn gia, chúng ta cùng nhau đi thôi, còn có thể phối hợp với nhau.”
Bên cạnh của Âu Dương Phong liền nhô ra một cái đầu đen lớn, chính là tiến hóa giả có huyết mạch Huyền Vũ lúc trước, tên là Hắc Huyền, hoa văn trên mai giăng đầy, cả người đen thùi lùi.
Âu Dương Phong nghẹn nửa này, ngay cả mũi cũng không ngừng phun khói. Nhưng khi nhìn thấy Sở Phong đang trừng mắt nhìn nó, cuối cùng nó cũng nhịn xuống, bóp hai cánh mũi lại, gian nan đáp: “Được thôi!”
“Tinh thần lực của chúng ta được gây dựng từ mai rùa, đạo văn vẫn kéo dài trong cơ thể như cũ, lực phòng ngự kinh người, ở nơi này quả thực là chiếm ưu thế lớn.” Hắc Huyền nói.
Mọi người tụm năm tụm ba phân chia ra, tìm tòi nghiên cứu địa thế xung quanh, tìm hiểu tình hình.
Thế nhưng tất cả mọi người rất nhanh đã khiếp sợ mà phát hiện, hết thảy sương đen bốc lên từ hố đất đều có vấn đề lớn, đó là xác chất thành núi, máu chảy thành sông, ít nhất cũng là hố mai táng của trăm nghìn người.
Bên trong là mùi thối rữa mục nát nồng nặc, thế nhưng ngửi không được, bởi bọn họ đều là trạng thái tinh thần.
Sau cùng, mọi người liền thi triển bí pháp để cho bản thân khôi phục lại mọi mặt giống như cơ thể, thay thế cảm xúc tinh thần bằng khứu giác, khôi phục lại khứu giác.
“Hoàn cảnh quá ác liệt rồi!”
Tất cả mọi người đều nhíu mày, loại địa phương này cũng tồn tại cơ duyên lớn sao?
“Tần tiên tử, ngươi xác định một khi rời khỏi chỗ này thì tất cả chúng ta sẽ quên đi tất cả sao?” Có người dò hỏi.
“Khẳng định, chỉ có thể ghi nhớ chút ít, nhưng cũng không đáng kể.” Tần Lạc Âm gật đầu, nàng mặc áo giáp ngũ sắc, bảo hộ rất tốt cho bản thân. Thế nhưng dù có mặc áo giáp tinh thần đi nữa thì đường cong vẫn uyển chuyển như ngày thường, dáng người cực phẩm, mắt ngọc mày ngài, quả thực là phong hoa tuyệt thế.
“Tốt quá, vậy thì ta đây liền yên tâm!”
Nói xong gã ta chớp mắt mấy cái, vụt một tiếng đã lấy ra một thanh hồn kiếm, trực tiếp chém đầu của một người cách gã không xa, trong phút chốc đã bị giết chết!
“Ngươi... đang làm cái gì?!” Đệ tử của Đại Mộng Tịnh Thổ quát to, trưởng bối của bọn họ đã từng căn dặn, nơi này tuyệt đối không nên nội chiến, nếu không sẽ có rắc rối lớn.
“Ta ngứa mắt hắn ta rất lâu rồi, giữa chúng ta có thù.” Người nọ lên tiếng giải thích, lúc nói chuyện liền vung lên mấy kiếm nữa, triệt để chém nát cái người còn đang rống giận giãy dụa, lập tức biên thành quang vũ mà biến mất.
Vừa mới đến nơi này liền phát sinh chuyện như vậy khiến cho rất nhiều người đều lộ ra vẻ mù mịt, ai nấy đều lùi lại đề phòng lẫn nhau.
Chỉ có điều, cũng có rất nhiều người bắt đầu tìm kiếm đồng minh. Trong chốc lát, mấy chục đội ngũ to nhỏ đã đứng về những vị trí khác nhau, phần lớn người đều chọn bắt tay liên thủ.
Ở chỗ Sở Phong cũng có mười người đứng xung quanh hắn và Âu Dương Phong, bởi vì hai người bọn hắn quá mạnh, rất nhiều người đều muốn theo chân bọn họ.
Chẳng qua thì chín phần mười người đi cùng bọn họ đều đã quen biết lẫn nhau, như vậy cũng yên tối yên tâm.
Người của Đại Mộng Tịnh Thổ rất để ý đến Sở Phong, có không ít đệ tử cũng qua chỗ này trò chuyện với hắn, mong muốn hắn có thể đi cùng đội ngũ của Đại Mộng Tịnh Thổ, không cần tách ra.
“Đồng ý!” Sở Phong gật đầu.
“Các vị, chúng ta lên đường thôi. Cái này gọi là một đêm mộng đạo, thời gian có hạn đó.” Có người thúc giục lên đường, bởi vùng đất trước mắt này quá hoang vu và đáng sợ.
“Nơi này không thiếu nhất chính là thời gian, một đêm mộng đạo trăm năm, này cũng không phải là nói suông, chỉ là không biết ai có thể kiên trì đi tiếp mà thôi.” Một vị đệ tử của Đại Mộng Tịnh Thổ nói nhỏ: “Thời gian càng lâu về sau, có khả năng rất nhiều người ở đây sẽ kết thành bạn lữ.”
“Ngươi nói cái gì?” Thần giác mẫn cảm của Âu Dương Phong nghe thấy lời thì thầm của vị đệ tử kia.
“Kỳ trước đều xuất hiện không ít đạo lữ tinh thần đâu.” Vị đệ tử kia nhỏ tiếng đáp lại, sau đó lén lút nhìn qua một vị sư muội đứng cách mình không xa lắm.
Nữ đệ tử trong Đại Mộng Tịnh Thổ chiếm đa số, nam đệ tử lại tương đối ít.
Âu Dương Phong lập tức tròn xoe mắt, lẩm bẩm nói: “Ta phải chọn một đạo lữ đáng tin cậy!”
Vị đệ tử kia: “...”
“Âu Dã huynh, ta có một đường muội cũng đến đây, không cần chọn đâu.” Hắc Huyền thò cái đầu lớn đen thùi ra thăm dò, nhiệt tình giới thiệu đường muội của mình, ra hiệu cho Âu Dương Phong nhìn về hướng một con sơn quy “giới tính nữ” cách đó không xa.
Âu Dương Phong: “@##%#@!%!”
“Ngô Luân Hồi, mời đi bên này, mấy vị sứ giả Thiên Thần Tộc đến từ trong hỗn độn có chuyện muốn nói với ngươi.” Lúc này truyền nhân dòng chính của Thiên Thần Tộc tự mình đi qua, thản nhiên nói với Sở Phong như vậy.
Sở Phong liếc xéo gã, lại thế nào đi nữa thì hắn cũng từng cứu qua một đệ tử của Thiên Thần Tộc ở Địa Cầu, còn nói qua hắn nghĩa bạc vân thiên a.