Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Âu Dương Phong cũng chợt dừng lại, trong con ngươi bắn ra thần mang đáng sợ, thần sắc lập tức trở nên lạnh.
“Ha ha, Ngô huynh, Âu Dã huynh, còn đứng ngây đó làm gì, bên này!” Nơi xa, người thừa kế của Thi Tộc Diêm Lạc cười to, ngoắc bọn họ.
Ở đó có bọn người đạo tử Kim Lân, phật tử Thích Hoành, Vũ Hóa Thần Thể Ánh Vô Địch, Nguyên Thế Thành, Ánh Trích Tiên, Chu Tước tiên tử, Nguyên Viện.
Nhưng mà Sở Phong và Âu Dương Phong lại lùi lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với bọn họ, trong tích tắc cảm giác được nguy hiểm, nghiêm túc đề phòng.
Những người ở đối diện kia là nhân vật bậc nào, lập tức liền biết hai người này cảm giác được, lập tức có người quát: “Bắt lấy hai người bọn họ!”
Diêm Lạc hạ lệnh cho thiên tài giao hảo với Thi tộc bọn họ, phong tỏa nơi đây, chuẩn bị bắt lấy Ngô Luân Hồi và Âu Dã.
Cùng lúc đó sắc mặt của đám người Ánh Vô Địch, Tần Lạc Âm, Kim Lân đạo tử cũng đều trầm xuống, phân phó đám người vây quanh nơi đây, không được thả hai người này đi.
Sau mười lăm phút, sứ giả của Hỗn Độn Thiên Thần Cung La Thế Vinh xuất hiện, từ sau một tảng đá lớn chậm rãi đi ra, trên mặt mang nụ cười thản nhiên.
Sở Phong và Âu Dương Phong nhìn thấy hắn ta, trong tích tắc đã đoán ra rất nhiều thứ.
“Ngô Luân Hồi, Âu Dã, các ngươi còn có nhân tính không?” La Thế Vinh hét lớn, sau khi xuất hiện liền làm khó dễ.
Sở Phong phản ứng nhanh chóng, không làm chiêu trò để kích thích tâm tình của những người khác giống hắn ta mà là trực tiếp hô lên trọng điểm, hắn muốn vạch trần chân tướng trước đối phương một bước.
“Đồ vô sỉ, ngươi cấu kết với sinh vật của mảnh thế giới này...” Sở Phong hét lớn, có thể nói đang tranh giành thời gian với đối phương, chất vấn ngay tại đây.
“Tặc nhân ti tiện, ngươi hại chết đồng đạo...” Âu Dương Phong cũng phản ứng thần tốc, quả quyết rống to.
La Thế Vinh không có bối rối, nhưng cũng không súc thế nữa, nhanh chóng truyền âm, mạnh mẽ dùng năng lượng tinh thần kinh khủng ngắt lời bọn họ, đây là sóng tinh thần của một cao thủ cấp Kim Thân thứ thiệt, hắn ta trách mắng: “Hai người các ngươi phản nghịch, còn muốn trả đũa? Ác độc vô cùng, hại chết rất nhiều vị đồng đạo, tâm địa đen tối, đáng chém!”
Không thể không nói, người này vô cùng lợi hại, truyền âm của cấp độ chuẩn Kim Thân, như một đạo kinh lôi chấn động khắp vùng đất này, chấn đến tất cả mọi người thân thể lay động, âm thầm kinh hãi.
Nếu như giao thủ, có mấy người là đối thủ của La Thế Vinh?
Âu Dương Phong giơ chân, bị buồn nôn muốn hư, người này quá ác độc, vậy mà ác nhân cáo trạng trước, nói hai người bọn họ phản bội vũ trụ của mình, cấu kết với người của thế giới này, dụng ý khó dò, quá vô lại.
Sở Phong nhìn thần sắc của đám người Ánh Vô Địch, Nguyên Thế Thành, Kim Lân, Thích Hoành, hắn lập tức biết, bây giờ nói cái gì cũng chậm rồi, sau khi La Thế Vinh này trở về sớm, đã sớm mật nghị với một nhóm nhân vật quan trọng, giội rất nhiều nước bẩn.
Sở dĩ không tuyên cáo ở trước mặt mọi người, chắc là sợ khi hai người bọn họ trở về, có người âm thầm truyền âm cảnh báo cho bọn họ, đây là muốn đưa bọn họ vào tuyệt địa, bảo đảm có thể đánh giết (1)!
(1)Vạn vô nhất thất: không một sơ hở.
Lửa giận trong lòng Sở Phong bùng lên, thế mà bị người ta chỉ trích và tính toán như vậy.
Không hề nghi ngờ, La Thế Vinh trở về sớm, chiếm cứ ưu thế và chủ động tuyệt đối, lập tức khiến cho Sở Phong và Âu Dương Phong lâm vào hoàn cảnh mười phần nguy hiểm.
“Nếu không phải ta có thần kỹ thiên phú Thuận Phong Nhĩ, lần này tất cả chúng ta đều sẽ bị hai tên cẩu vật này bán, sẽ bị bọn họ hại chết, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng a!”
La Thế Vinh đứng đó cảm khái, giải thích với đại chúng, mà trên thực tế, hắn ta đã “Giải thích” với đám Kim Lân, Thích Hoành, Ánh Trích Tiên, Tần Lạc Âm, Nguyên Thế Thành rồi.
Cho tới bây giờ, bọn Sở Phong đã sa lưới, cũng có thể cho đám người “Biết”.
Trong lòng Sở Phong và Âu Dương Phong lập tức nặng nề, lập tức biết vấn đề ở đâu, người này vậy mà tu thành loại tuyệt thế thần kỹ như Thuận Phong Nhĩ, thật sự chính là nguồn cơn của mọi phiền phức.
Hiển nhiên, lúc Sở Phong và Âu Dương phát hiện người này cấu kết với sinh vật của thế giới này, có thể đối phương cũng đã âm thầm nghe được động tĩnh của bọn họ.
Sở Phong có thể vận dụng bản lĩnh siêu thần như Hỏa Nhãn Kim dưới tình trạng đang là trạng thái tinh thần, thì hiển nhiên đối phương cũng có thể thi triển thần kỹ Thuận Phong Nhĩ trong trạng thái linh hồn, phát hiện bọn họ.
Trên thực tế thì đúng là như thế, La Thế Vinh và đám kỵ binh kia gặp phải tình cảnh khó khăn, vì sống sót, hắn ta không tiếc báo ra đủ loại bí mật ở vũ trụ của chính mình, cũng nói tình nguyện phối hợp với đối phương, đem tất cả những người đến đây một mẻ hốt gọn, cung cấp cho việc “Nghiên cứu” của thần minh mà đối phương phục vụ.
Trong thời khắc cuối cùng, trong lòng của hắn ta lo sợ, vô cùng cẩn thận, vận dụng thần kỹ Thuận Phong Nhĩ dò xét bốn phương tám hướng, vừa vặn cảm ứng được Sở Phong và Âu Dương Phong đi xa, lại nghe được bọn họ trò chuyện âm thầm.
Một khắc này, phản ứng đầu tiên của hắn ta đương nhiên là giết người diệt khẩu, lập tức báo cho chi đội kỵ binh kia, tức tốc đuổi theo giết.
Nhưng mà, một mặt là Sở Phong và Âu Dương Phong tốc độ độ nhanh, một mặt là trong lúc đó còn xảy ra vài luồng thú triều với quy mô nhỏ, ngay cả chi kỵ binh kia cũng không dám đuổi theo, chỉ có thể tránh né.
Bởi vì, nhân lực của bọn họ quá ít, không thể chống lại.
La Thế Vinh một bên đề nghị chi kỵ binh kia chia mấy nhóm nhân mã, tiếp tục lục soát và truy sát bọn người Ngô Luân Hồi từ các phương vị khác nhau, một bên khác thì lên đường trở về sớm, đương nhiên nếu như hắn ta có thể trùng hợp gặp gỡ Ngô Luân Hồi và Âu Dương Phong kia thì đương nhiên sẽ giết sạch sành sanh.
Hắn ta may mắn hơn so với bọn Sở Phong, sau khi tránh thoát khỏi ba nhóm thú triều, tìm đến một con đường tương đối an toàn, trở về sớm hơn một bước.
Lúc đến gần ngọn núi màu máu, hắn ta âm thầm liên hệ với La Hỗn Vũ, biết Ngô Luân Hồi và Âu Dã vẫn chưa về, hắn ta liền triệt để yên tâm.
Hắn ta vững tin, mình có thể ở chỗ này lật tay thành mây trở tay thành mưa, có thể tuỳ tiện giết chết hai người kia!
Lúc này, vùng đất này lập tức chấn động, tất cả mọi người rất khẩn trương, có người cấu kết với một chi đội kỵ binh của thế giới này, đây quả thực là đại họa.
Nếu thật sự bị bắt lại, lỡ như bị luyện hồn các loại, bọn họ hoài nghi còn có thể trở lại vũ trụ của mình hay không. Mặc dù người của Đại Mộng Tịnh Thổ cam đoan, sau khi chết ở cái thế giới này cũng có thể trở về, nhưng là tất cả mọi người vẫn lo lắng.
Vạn nhất bị đại năng đỉnh cấp bắt được, cắt miếng ra nghiên cứu, vậy khẳng định phải chịu khổ lớn, nói không chừng ngay cả linh hồn cũng chết tại tha hương, cuối cùng không thể quay về.
Âu Dương Phong bị tức hư, cả giận nói: “Nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người, La Thế Vinh ngươi tên vương bát đản này, ngươi dám vu hãm chúng ta, chuyện mình làm mà không dám thừa nhận!”