Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rất nhiều người im lặng, đây chính là hiện thực, nhất là người tự đi dò đường, từng thấy qua Thử Triều, đã từng phát hiện mãnh cầm cấp Kim Thân chém giết.
Thậm chí, còn có người thấy vô số quái vật lao ra từ cao nguyên Hung Thú, lao nhanh gào thét, vô luận là trên trời hay là dưới mặt đất đều lít nha lít nhít, tình cảnh đáng sợ và hùng vĩ kia ngay cả thánh nhân cũng phải lui tránh.
Cho nên, rất nhiều người tuyệt vọng.
“Có lẽ Ngô Luân Hồi đã chết rồi, thế nhưng là sứ giả tộc ta còn sống trở về, nhất định là mang về tin tức vô cùng có giá trị.” Truyền nhân dòng chính của tộc Thiên Thần La Hỗn Vũ mở miệng.
Trước đây không lâu, sứ giả của Hỗn Độn Thiên Thần Cung La Thế Vinh trở về, phong trần mệt mỏi, thần hồn mang theo vết thương, vừa trở về đã mời Ánh Vô Địch, Nguyên Thế Thành, Thích Hoành của phật tộc, Kim Lân của Đạo tộc, Diêm Lạc của Thi Tộc, Tần Lạc Âm của Đại Mộng Tịnh Thổ một nhóm nhân vật mạnh mẽ nhất tụ tập cùng một chỗ, bí mật trao đổi.
Những người khác rất kinh ngạc, rất hiếu kì, rốt cuộc sứ giả của Hỗn Độn Thiên Thần Cung La Thế Vinh có phát hiện gì, mang về tin tức như thế nào? Thế mà giữ bí mật như thế.
Nhưng những người khác cũng không dám đi tìm tòi nghiên cứu, tụ tập ở nơi đó đều là nhân vật đại biểu mạnh mẽ nhất, không ai có thể rung chuyển địa vị của bọn họ.
Giờ khắc này, Sở Phong và Âu Dương Phong trở về, lặng yên mà về, cẩn thận quan sát người nơi này, phát hiện dưới núi có ít tro tàn hình người, hiển nhiên là do tia chớp màu đỏ ngòm đánh chết.
Chỉ có điều nơi này không có bị thú triều xung kích, tương đối mà nói coi như an toàn.
“A, Ngô Luân Hồi, Ngô huynh ngươi trở về!” Có người phát hiện hai người bọn họ, lập tức kinh hỉ, lớn tiếng kêu gọi.
Tất cả mọi người bị kinh động, lập tức đứng dậy, nhìn về bên này.
Hai người này rời đi sớm nhất, cứ nghĩ là bọn họ chết rồi, kết quả lúc này thế mà hoàn hảo không việc gì trở về.
Truyền nhân dòng chính của tộc Thiên Thần La Hỗn Vũ lập tức ngậm miệng, mới vừa rồi gã còn nói Ngô Luân Hồi chết rồi, kết quả hai người này liền lập tức xuất hiện.
“Bản gia, ngài thật là lợi hại, phúc lớn mệnh lớn tạo hóa lớn.” Hắc Huyền có được huyết mạch Huyền Vũ thò cái đầu đen thui ra, nói: “Ta biết mà, Quy tộc chúng ta sống thọ, luôn luôn có điềm lành.”
Đối với loại vấn an này, Âu Dương Phong cảm thấy lá gan đau, nhưng cũng không thể cự tuyệt ý tốt của người ta, gắng gượng nở nụ cười gật đầu thăm hỏi nó.
“Mấy ngày nay, đường muội của ta lo lắng đến sắp hư.” Hắc Huyền tiếp tục bổ sung, giảo môi ra hiệu cho Âu Dương Phong, một bên khác có một con rùa núi màu đen đang chớp mắt nhìn Âu Dương Phong, lộ ra ý mỉm cười ngọt ngào, trong Quy tộc, có thể nói là phong tình vạn chủng.
Âu Dương Phong vèo một tiếng rút lui hai bước, lông tơ toàn thân dựng lên, trực tiếp rùng mình một cái, sau đó rụt cổ lại, cảm thấy mắc tiểu, gã cũng không dám nhìn nữa, muốn tránh Hắc Huyền và đường muội của nó.
Loại “Vũ mị”này, loại “Xinh đẹp”này, gã thật là không chịu đựng nổi!
“Các vị, đều tới đây, có việc lớn xảy ra.” Âu Dương Phong nói sang chuyện khác, một bộ dáng vẻ hết sức nghiêm túc.
Đám người khẽ giật mình, đều lộ ra vẻ kinh sợ.
“Ngô huynh, Âu Dã huynh, các ngươi trở về, vừa đúng lúc, tranh thủ thời gian tới đây, chúng ta đang mưu nghị việc lớn.”
Lúc này, Tần Lạc Âm mở miệng, mang theo nụ cười thản nhiên, đích thân đi tới từ đằng xa, chào hỏi Sở Phong và Âu Dương Phong, bảo bọn họ đi qua đó.
Rất nhiều người hâm mộ, dải đất kia có một đám thiên tài cấp cao nhất, đều là đại biểu của thế lực khắp nơi, lần này Ngô Luân Hồi và Âu Dã vừa về đến đã được mời qua, đây là sự tán thành đối với thân phận và địa vị của bọn họ.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, nơi đó cũng nên có một chỗ cắm dùi cho bọn họ, dù sao một người có được máu của Nhân Vương, một người là Bá Thần Thể, đều là huyết mạch vang dội cổ kim.
“Sứ giả của Hỗn Độn Thiên Thần Cung vẫn chưa về a?” Âu Dương Phong hỏi.
Tần Lạc Âm cười yếu ớt, mắt ngọc mày ngài, nói: “Trước tiên đừng nói đến những cái này, mời hai vị nhanh đến bên này, có việc thương lượng.”
Lúc này, Sở Phong bỗng nhiên khẽ giật mình, sau đó xuất thần, cuối cùng ngẩn người, bởi vì, ngay một khắc này, hắn nghe được một loại thanh âm, có người đang gọi hắn là cha.
Trong tích tắc, hắn bị kinh ngạc, mắt trợn tròn, ai mà không biết xấu hổ như vậy, gọi hắn là cha? Đây là nói đùa hay là đầu óc có vấn đề?
Nhưng hắn lại không tìm thấy nơi bắt nguồn, thanh âm kia quá mơ hồ, có tính phát tán, nghe rất không chân thực.
Ở một đoàn sương mù bên trong hồn giáp của Tần Lạc Âm, tiểu đạo sĩ vô cùng lo lắng, gã có thể cảm ứng được tình huống xung quanh, nhưng nếu là chỗ hơi xa một chút thì không cảm ứng được, hơn nữa gã còn muốn truyền âm, quá khó khăn!
mặc dù sương mù đến từ luân hồi động bên ngoài cơ thể có có thể bảo hộ gã, nhưng cũng ngăn cách gã, rất khó truyền tinh thần ra bên ngoài, không cách nào giao lưu thuận lợi.
Gã và người cha kia của mình cách nhau chắc không quá xa, dấu ấn sinh mạng của gã đang cộng minh, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ có thể hấp dẫn một chút chú ý đối phương mà thôi.
“Cha, cứu mạng a, con là dòng dõi còn chưa xuất thế của người, là con trai ruột của người đó, bên cạnh đó người có họa lớn, người có nghe thấy không? !” gã la to rống lớn, nhưng là chỉ truyền ra một sợi tinh thần yếu đến nỗi cơ hồ có thể không cần tính đến, mới ra đến bên ngoài liền tản ra, đứt mất.
Đến trong tai Sở Phong thì đã đứt quãng, cái gì cha ruột, cứu mạng a, dòng dõi, họa lớn các thứ, không ăn khớp gì hết.
Sau đó, Sở Phong cẩn thận tìm kiếm, dùng lực cảm giác mạnh mẽ của tinh thần hắn,loại bỏ những người ở gần, dựa vào cảm giác, đi thẳng về phía trước!
Hắn rất chuyên chú, ngăn cách những cái khác, thậm chí ngay cả Tần Lạc Âm cũng bị hắn không để ý đến, nhưng hắn lại đang tiến gần về phía Tần Lạc Âm.
“Mời đến bên này!” Tần Lạc Âm ngoắc, nàng phong hoa tuyệt đại, cho dù là ở trạng thái tinh thần, lúc này hóa thành hình người cũng thướt tha động lòng người, người mặc hồn giáp rực rỡ năm màu, hơi có một tia khí khái hào hùng, mỹ lệ không gì sánh được, không thẹn là nhân vật cấp nữ thần.
Âu Dương Phong và Sở Phong đều đang đi về phía trước, đuổi theo bước đi của nàng.
Lúc này, Sở Phong nghe thấy truyền âm yếu ớt lần nữa.
Bởi vì, tiểu đạo sĩ đang sốt ruột như phát điên, cao giọng la lên: “Cha, con còn trông cậy vào người cứu con, nhưng là bây giờ chính người cũng nguy hiểm, cẩn thận...”
Sở Phong không có nghe hết, nhưng trong lòng lại chấn động, hắn mơ hồ nghe được hai chữ nguy hiểm, đây là có người cảnh báo sao? Hắn chợt dừng bước.
Cùng lúc đó, Âu Dương Phong cũng nghe được truyền âm bí mật từ Hắc Huyền, nói: “Bản gia, ngươi hỏi sứ giả của Hỗn Độn Thiên Thần Cung có trở về không, có ý gì? Y vừa mới trở về chưa lâu, vừa rồi đang mật nghị với một đám thiên tài cường đại nhất đó.”