Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1588 - Chương 1588: Hạt Thần Tính (3)

Thánh Khư Chương 1588: Hạt Thần Tính (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mà có một ít giống loài, tỉ như Lôi Giác Thú, màu đen hung cầm các loại, thì nhiều đến mấy chục ngàn con, quá kinh khủng, cái này chắc có thể trùng sát Á Thánh, Cổ Thánh.

Sau đó, một đám kiến màu đỏ biết bay, mỗi một con lớn chừng cối niền đá, lít nha lít nhít, nhiều đến một trăm ngàn con, cũng xông ra đồng bằng Hung Thú.

“Điên rồi sao, các loại quái vật đều trốn thoát, phiến cao nguyên kia đến cùng bị làm sao vậy? !” Sở Phong và Âu Dương Phong khổ không thể tả, ẩn núp tứ phía.

Cuối cùng, hai người bọn họ thật vất vả tìm được một khe đất an toàn tránh vào, không có gặp phải sát khí của hố chôn, cũng không có chuột tím.

Ròng rã một ngày một đêm, mặt đất đều đang rung động, những mãnh thú và hung cầm kia chạy trốn số lượng lớn.

lúc bọn Sở Phong đi ra, mặt đất trụi lủi, có dấu chân các loại mãnh thú, còn có rất nhiều bùn máu, đều là sinh vật tuột lại phía sau bị giẫm đạp ở chỗ này.

Bọn họ tìm được một con quái thú què chân, không có chạy trốn, ở đây dưỡng thương, hai người từ trong miệng nó biết đại khái sự việc đã xảy ra.

“Thần thú a, tổng cộng có năm con thần thú xông vào đồng bằngHung Thú, muốn khai chiến với thần minh nơi đó, muốn thanh toán với một vị bạo quân nào đó.”

Thế mà xảy ra loại sự tình này!

Trước kia, có thần thú vẫn lạc tại cao nguyên Hung Thú, hiện tại năm con thần thú xông đến, muốn đi vào trả thù.

“Ngươi thấy thế nào?” Âu Dương Phong hỏi.

“Ta cảm thấy có lẽ cơ hội của chúng ta đã tới, đồng bằng Hung Thú rất nguy hiểm, nhưng là trước mắt có thể cũng ẩn chứa cơ hội to lớn!” Sở Phong nói.

“Ta cũng cảm thấy thế, chúng ta đi ngược lại đi, nói không chừng có thể phát hiện không ít quái vật bị giẫm đạp thành trọng thương trong quá trình đại di dời, có thể dùng dị thuật tu hành.”

Cứ như vậy, hai người lên đường.

Liên tiếp ba ngày, bọn họ thu hoạch tương đối khá, tinh thần thể của hai người đều đang tăng cường, càng cô đọng hơn, toát ra từng sợi dương khí.

Nhưng vừa mới tiếp cận đồng bằng Hung Thú, còn chưa có chân chính đặt chân vào, bọn họ đã dừng bước, cuối cùng quay đầu đi ngay!

Bởi vì, từng sợi từng sợi huyết khí kinh khủng toát ra, khiến chongay cả mặt đất cũng rạn nứt, có hung thú cấp Á Thánh đang kêu rên, đang gầm nhẹ, có sự kiện đáng sợ đang xảy ra ở cao nguyên Hung Thú.

“Thế giới này quá máu me, chúng ta đi thôi!”

Bọn họ lượng sức mà đi, không dám thật sự đi vào, hiểu rất rõ tình cảnh của mình.

Sau đó, bọn họ hướng về phía ngọn núi màu máu mà đi, muốn tụ hợp với đám người, hai ngày sau Sở Phong bảo Âu Dương Phong dừng bước, hắn lộ ra thần sắc kinh nghi.

sứ giả của Hỗn độn Thiên Thần Cung xuất hiện ở cuối chân trời, đang trò chuyện với một đội ngũ kỵ binh, một bộ dáng vẻ kính cẩn.

“ Sinh vật hình người, đều cưỡi Man Thú!”

Sở Phong nhìn thấy, sứ giả tộc Thiên Thần đang giam cầm mấy đồng bạn tinh thần thể sau lưng hắn, giao cho những kỵ binh kia.

“Cháu trai này đang làm cái gì, giao dịch với nhóm nhân mã nào đó của mảnh thế giới này, đưa người một nhà ra ngoài!” Âu Dương Phong giật mình.

“Đi, chúng ta rời khỏi nơi này!” Sắc mặt Sở Phong trầm xuống, nhóm kỵ binh kia rất đáng sợ, đều là cao thủ, chính yếu nhất chính là bọn họ có nhục thân, dương khí quá nặng, nếu giao thủ thật hắn và cóc khẳng định phải thiệt thòi lớn.

Hắn lẩm bẩm: “Mạnh lên, chúng ta phải mạnh lên thật nhanh mới được, sinh vật phổ biến ở mảnh thế giới này đều có tu vi cao thâm, cấp độ như chúng ta ở chỗ này rất dễ dàng bị săn giết.”

“Phải thông báo cho người ở ngọn núi màu máu, bằng không bị sứ giả của Hỗn Độn Thiên Thần Cung này bán đi cũng không biết!” Âu Dương Phong nói.

Cứ như vậy hai người lên đường, bước trên đường về, thế nhưng trên đường gặp được vài nhóm hung thú lạc bầy, là quần cư sinh vật nhỏ còn lại sau khi thú triều qua đi.

Điều này dẫn đến bọn họ không ngừng đi đường vòng, tốn thời gian hai ngày mới trở về, đến gần ngọn núi màu máu.

Lúc này, trước ngọn núi màu máu, thần sắc của Tần Lạc Âm cổ quái, nàng cảm thấy bên trong Ngũ Sắc Hồn Giáp bên người mình có một chùm sương mù, bao vây lấy một chùm tinh thần thể.

Nàng chấn động trong lòng, suy đoán ra đó là cái gì.

Bên trong đoàn sương mù kia, tiểu đạo sĩ tức giận không thôi, nói: “Lão yêu bà đáng chết, thế mà trực tiếp làm chủ thay người mẹ đáng ghét này của ta, phong ấn ta một trăm năm, may mắn Đạo gia ta đủ nghịch thiên, mang theo vô thượng nguyên khí trong động Luân Hồi, hủy đi phong ấn. Đạo gia ta không tin ai có thể phong được ta? Càng ngăn cản, ta càng muốn giáng sinh sớm! A, không đúng, đây là nơi nào? A, nhục thể của ta đâu, trời ạ, Đạo gia ta không muốn sống, không thấy nhục thân,... Vô Lượng Thiên Tôn, ông nội nhà ngươi!”

Sau đó, y im lặng trong phút chốc, lòng có cảm giác, nói: “A Di Đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn, lần này ta cảm ứng rất rõ ràng, người cha ruột kia của ta ở ngay gần đây! Cha a, tranh thủ thời gian tới cứu giá, để cho con thoát ly khổ hải đi, sau đó người lại tìm mẹ cho con! Đạo gia con cho phép người làm như thế, tìm cho con mấy người mẹ hai, mẹ ba, mẹ tư!”

Ngọn núi màu đỏ ngòm, vách đá dựng đứng, từng tia sét màu đỏ có thể trọng thương tiến hóa giả tu vi Kim Thân đại viên mãn đang lượn lờ, mùi thuốc trên đỉnh núi nồng đậm, từng gốc cỏ nhỏ đỏ tươi óng ánh mọc lên, đó là thuốc lớn lên nhờ vào sự tẩm bổ của máu thần thú!

Dưới mấy ngọn núi, tiến hóa giả thành đàn liên miên, nhưng ít đi quá nhiều so với trước kia.

Hơn sáu trăm vị thiên tài cấp Vũ Trụ cộng với một ngàn năm trăm tên đệ tử của Đại Mộng Tịnh Thổ, tổng cộng hơn hai ngàn người, nhưng đến bây giờ chỉ còn lại hơn chín trăm người.

Chủ yếu là do mấy lần xung kích của bạo long màu bạc, lại thêm tia sét trên ngọn núi màu máu cũng làm cho rất nhiều người mất mạng, có thể nói là xuất sư bất lợi, tổn thất nặng nề.

Trong vòng mấy ngày này, không ngừng có người ra ngoài thăm dò, có ít người còn sống trở về, nhưng càng nhiều người không còn xuất hiện nữa.

“Cái gọi là cơ duyên và tạo hóa này thật đúng là hơi có vẻ châm chọc, năm sáu ngày trôi qua, chúng ta chẳng đạt được gì, từ đầu đến cuối sinh sống trong bóng tối của sự tử vong.”

Có người mở miệng, tràn ngập oán khí.

Bọn họ đều là người có thiên phú dị bẩm của các các tộc, tiềm lực vô tận, cao hứng bừng bừng mà đến, muốn mưu đoạt một phen cơ duyên lớn có thể ảnh hưởng đến cả đời này, ai ngờ tới sau khi đến, như nước lạnh giội đầu.

Có người an ủi: “Mảnh thế giới này càng nguy hiểm thì càng có nhiều khả năng thu hoạch cơ duyên.”

“Quên đi thôi, trước mắt là Âu Dã và Ngô Luân Hồi ra ngoài dò đường đã đi được năm sáu ngày rồi, ngay cả Bá Thần Thể và hai đại cao thủ có được Vương Huyết của nhân tộc cũng một đi không trở lại, chúng ta còn có hi vọng gì có thể nói, ngươi ta có thể mạnh hơn bọn họ sao? Hai người này khẳng định là chết đến mức không thể chết được nữa.”

Bình Luận (0)
Comment