Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1604 - Chương 1604: Phụ Tử Và Mẫu Tử (2)

Thánh Khư Chương 1604: Phụ tử và mẫu tử (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Này, cái gì ta cũng chưa nói, mẫu thân… bớt giận!" Tiểu đạo sĩ khá quả quyết.

Đương nhiên, gã vẫn chưa chịu từ bỏ, thử âm thầm truyền âm với Sở Phong, để hắn "hiểu rõ" được tình hình mà "biểu hiện" cho tốt.

Mất một lúc sau, gã có chút mệt mỏi, chuyện này tiêu hao căn nguyên hồn lực bẩm sinh, gã có chút mệt mỏi, bắt đầu ngủ gà ngủ gật, mệt rã rời.

Thế nhưng đến phút cuối cùng gã vẫn lộ ra vẻ nghi ngờ, lẩm bẩm trong mê man: "Phụ thân này càng nhìn càng thấy quen mắt, rốt cục ta đã từng gặp ở đâu? Nhưng trông tuổi không lớn, không có khả năng liên quan đến trước kia mới đúng. Nghĩ lại, ta cảm thấy ta giống như có nhân quả gì đó với hắn, đáng để nghiên cứu!"

Hiện tại Sở Phong có chút sững sờ, bởi vì vừa rồi quả thực nghe thấy một tinh thần truyền âm đến từng đoạn đứt quãng, hắn nghiêm túc hoài nghi, nhìn về phía Tần Lạc Âm.

Cuối cùng, hắn khá thẳng thắn nói: "Không phải ngươi… có đấy chứ?!"

Tuy là lén nói chuyện, nhưng vẫn khiến Tần nữ thần không chịu nổi, nói: "Ngươi chết đi cho ta!"

Sở Phong càng thêm nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ thật sự có?" Sau đó, hắn lại nói: "Cho dù thế nào, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, hai người chúng ta liên thủ, tiêu diệt cái đám gọi là thiên tài của vũ trụ này, cho bọn họ biết, tất cả bọn họ đều là hạt giống của thần, quá nhiều lợi ích, đến lúc đó chúng ta chia đều."

Hắn không rõ nghi ngờ của bản thân đúng hay không, không biết Tần Lạc Âm có thực sự có không, nên đã đưa ra loại đề nghị này, hi vọng liên thủ, đến lúc đó "thân càng thêm thân".

Không thể không nói, loại phong cách mặt dày này của Sở Ma Vương, không một nữ tử nào có thể không gục ngã, còn nghi vấn về chuyện con cái, dưới tình huống không có tình cảm chữa trị, nếu nói như vậy, thực hiện cái gọi là liên thủ, khác gì đâm vào tổ ong vò vẽ.

Tần Lạc Âm biết ngay đối phương không biết chuyện có con, sớm đã có kế hoạch, thuyết phục nàng liên minh đánh địch, chuyện này sao có thể!

Sau đó, Sở Phong biết hỏng rồi, nếu thực sự có con, hắn đề nghị liên thủ như vậy, không những không làm lành quan hệ, còn gượng gạo hơn.

"Nếu không, ngươi không cần giúp đỡ, rời khỏi nơi này, nhìn ta giết sạch bọn họ, đây cũng không phải chỉ là lời nói suông." Sở Phong mở miệng, hắn thật sự sợ vô tình tổn thương hoặc giết chết đứa con của mình.

Ban nãy, Tần Lạc Âm thật sự rất muốn hạ lệnh, lập tức giết chết Sở Phong, hiện tại nghe được những lời này của hắn, lúc này mới ngưng lại.

Sát khí của nàng không giảm, nhưng thu lại, sau đó nàng khiến mình tỉnh táo lại, coi hắn trở thành Sở Phong mà không phải là Ngô Luân Hồi rồi tự hỏi.

Nếu là Sở Phong, lời nói kiểu này không phải tùy tiện nói ra, dựa vào hiểu biết của Tần Lạc Âm về hắn, người này không phải lừa dối người khác để chạy trốn mà là muốn đánh trận lớn!

Tất cả những lời ban này, đều chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Sau đó, Tần Lạc Âm dứt khoát hạ lệnh cho hơn ba trăm chín mươi đệ tử của Đại Mộng Tịnh Thổ lui về nơi đủ xa, bảo vệ những con đường trọng yếu.

"Thánh nữ, chúng ta sắp ra tay sao?" Có người thầm hỏi.

"Chưa vội ra tay, những kẻ này toàn một đám lòng lang dạ sói, không một ai lương thiện, trước để bọn họ liều mạng lưỡng bại câu thương, cuối cùng chúng ta đến thu dọn tàn cục!" Lúc Tần Lạc Âm nói những lời này thoáng có chút không yên lòng.

Sau đó, giữa sân chỉ còn Sở Phong đối mặt với đám người Kim Lân, Thích Hoàng, Ánh Trích Tiên, Nguyên Thế Thành, Diêm Lạc.

Nhưng phía sau những người này còn mang theo một vài thiên tài, đi theo cùng, tổng cộng có hơn trăm người ở đây, đều là cao thủ.

"Lạc Âm muội muội, sao ngươi lại lùi về sau, chúng ta không phải quan hệ đồng minh công thủ sao?" Nguyên Viện mở miệng, mỉm cười bắt chuyện với Tần Lạc Âm.

"Ngươi và Trích Tiên đều là tỷ tỷ của Ngô Luân Hồi, đây là chuyện của các ngươi, ta tạm thời đứng xem trận chiến." Tần Lạc Âm đáp lại.

Ánh Trích Tiên nhíu mày, nghe thế nào cũng thấy lạ, nhưng hiện tại nàng và Nguyên Viện không có thời gian nghĩ nhiều, nhìn thẳng về Ngô Luân Hồi.

"Ngô Luân Hồi, ngươi còn thủ đoạn gì, ngươi định dùng miệng giết ngươi? Đến đây, thể hiện cho ta xem!" Diêm Lạc cười to, châm biếm trắng trợn.

"Cái tên quỷ quái nhà ngươi, không thấy ta đang vừa cười vừa nói chuyện đây sao?" Sở Phong rất bình tĩnh, nói đây là sức mạnh mồm miệng.

"Nói hươu nói vượn!" Đại Diễn Chiến Thể trách mắng, cực kỳ khinh thường.

"Ban nãy có bao nhiêu người vây công ta, hiện tại còn bao nhiêu người? Hơn chín trăm vị tiến hóa giả giảm dần đến giờ chỉ còn lại hơn một trăm người các ngươi, giảm tám trăm người, lực sát thương của miệng ta còn không đủ lớn sao? Đám ngu xuẩn!" Sở Phong chế nhạo, mắng cả Ánh Trích Tiên lẫn Nguyên Viện.

Phía đối diện, một vài người sác mặt khó coi, chuyện này đúng là như vậy, Ngô Luân Hồi đứng ở chỗ này khoe khoang nhưng hiệu quả rõ rệt, đám ngươi vây công hắn cũng giảm đến mức tối thiểu

"Mồm miệng sắc bén, đồ lươn lẹo!" Hộ pháp kim cương Thích Vũ của Phật tộc mở miệng, hờ hững cười, răng trắng như tuyết, ánh sáng vàng phủ quanh toàn thân, có chút đáng sợ.

"Đến đây, bắt đầu từ tên đầu hói mày rậm, ngươi là người đầu tiên, ba chiêu đánh ngươi, đánh không được ngươi coi như ta thua!" Sở Phong kêu lên.

Sau đó hắn lại chỉ vào Diêm Lạc, nói: "Tên quỷ nhà ngươi là ngươi thứ hai, hai chiêu đánh ngươi, ngươi không ngã coi như ta thua."

Tiếp đó, hắn lại nói thêm: "Có gan thì một mình lên đây, không có gan thì cùng nhau lên!"

Đây là một loại khinh thường, là khiêu khích nghiêm trọng nhất, Diêm Lạc vốn muốn từ chối thẳng, tội gì hắn phải nhận loại khiêu chiến này, muốn cùng nhau tiến lên giết chết Ngô Luân Hồi.

Nhưng hộ pháp kim cương Phật tộc Thích Vũ rất tự tin, nghe thấy thế cười ha ha, khí thế cuồng dã, trực tiếp nhảy vọt lên, muốn quyết chiến với Ngô Luân Hồi.

Hắn ta đi đến gần Sở Phong sau đó dừng lại, nói: "Đến đây, để ta xem ngươi làm sao ngươi dùng ba chiêu hạ được ta rồi ta sẽ giết ngươi!"

Âu Dương Phong nhảy từ sau lưng hắn ra, hét lớn: "Này, tên đầu hói lông vàng, đối thủ của ngươi là ta, trước đây không phải ngươi ngông cuồng nói phải thu ta làm thần thú hộ sơn sao? Ông đây phải quyết chiến với ngươi!"

"Tốt, tốt, tốt, ta thu phục tên này trước!" Thích Vũ cười lớn xoay người.

Sau đó, hắn ta khẽ quát lên một tiếng: "Giết!"

Hắn ta sử dụng hết khả năng vốn có, xoay ngươi đại chiến với Âu Dương Phong, vô cùng tự tin.

Âu Dương Phong cực kỳ mạnh mẽ, toàn lực ứng phó, sử dụng hai kiện hồn khí, Hồn Trống màu tím trên đầu và Hồn Đao màu vàng trong tay nổ tung, đánh về phía trước.

Khi Thích Vũ xoay người sang chỗ khác quyết chiến với Âu Dương Phong, cảm thấy loại người như Ngô Luân Hồi, nhất định sẽ chờ hắn ta, quang minh chính đại chiến một trận với hắn ta, nếu không sao có thể kiêu ngạo quát lên như vậy, nói muốn dùng ba chiêu đánh gục hắn ta.

Sau đó… Thích Vũ bi thảm.

Sở Phong thấy hắn ta xoay người, động thủ với cóc, không nói lời nào, một tay cầm theo Hồn Chung, một tay cầm theo Đả Thần Tiên, trực tiếp xông lên từ phía sau, không chút do dự hạ độc thủ.

Bình Luận (0)
Comment