Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngô Luân Hồi, Sở Phong, ngươi nói ta nên giết ngươi thế nào?” Tần Lạc Âm nói, nhưng mà đây chỉ là truyền âm lén lút, thầm cắn răng nghiến lợi, một mình đối thoại với Sở Phong.
Sở Phong: “.....”
Hắn nhất thời ngây ra, theo bản năng lẩm bẩm, nói: “Đều nói một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, trăm ngày phu thê như biển sâu.”
Ngay lúc này, Thích Vũ mở miệng nói: “Ngô Luân Hồi, ngươi mê hoặc mọi người ở đây, xúi giục một vài người rời khỏi, bây giờ chỉ còn lại bọn ta, ta xem ngươi làm sao giết bọn ta!”
Hắn ta rất bình tĩnh, xách bảo chùy màu vàng, chuẩn bị đánh giết!
“Ta dùng miệng giết người, bây giờ bắt đầu tắm máu toàn bộ các ngươi!” Sở Phong trả lời, đồng thời, hắn lại nhìn Tần Lạc Âm, bởi vì sau khi nói xong những lời ban nãy, còn chưa kịp nhìn phản ứng người ta.
Tần Lạc Âm, vẻ mặt khá xấu hổ và giận dữ, Ngô Luân Hồi cũng chính là Sở Phong, lại còn dám nhắc lại chuyện ngày xưa, mỗi khi nhớ lại kí ức những ngày trong luyện ngục đều khiến nàng phát điên.
Thân là một nhân vật bậc thần nữ, thường ngày nàng luôn điềm tĩnh, tao nhã, đại vị cao, thân phận quý, luôn tựa trăng sáng sao quanh, được những thiên tài các tộc trong vũ trụ đặt ở trung tâm.
Chỉ có những ngày trong luyện ngục, nàng không muốn nhớ lại, mỗi lần nghĩ lại, nàng không thể giữ lại phong phạm thần nữ, phá hư sự thánh khiết và khí chất xuất trần.
Bởi vì, đoạn chuyện xưa này thật sự rất kinh khủng, nàng cũng vì vậy mà mang thai, là một trong những nữ thần nổi danh nhất trong tinh không, mang thai trước khi lập gia đình, thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây ra sóng gió, tất cả các gia tộc đều chết lặng.
Điều khiến nàng xấu hổ và giận dữ nhất chính là, lúc trước bị Sở Phong làm ở thế bị động, đoạn chuyện cũ này… thật gây kích động lòng người, khiến cho nàng hận không thể xóa nhòa đi.
Nàng của hiện tại, cho dù là tinh thần lực, hay là trên khuôn mặt cũng một mảnh ửng đỏ, hai tay siết chặt, cảm xúc khó có thể khống chế.
Một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, chuyện này… khiến cho nàng muốn giết người diệt khẩu!
May mắn duy nhất chính là Sở Phong không hét lên trước mặt mọi người, nếu vậy, nàng thật không dám nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào.
"Sở Phong, ta muốn giết ngươi!" Tần Lạc Âm bí mật truyền âm, nghiến răng nghiến lợi, hiện thực đã chứng minh, đối phương chính là Sở Phong, hắn còn tự mình thừa nhận, loại cảm giác này quá khó chịu.
Tức giận nhất chính là, đối phương nhờ vào Thần Điện của Đại Mộng Tịnh Thổ để đi vào thế giới này, hơn nữa Sở Phong trước đây đã tuyên bố với bên ngoài, hắn sẽ đến, phải vào được Đại Mộng Tịnh Thổ.
Lúc ấy, tất cả mọi người trong Đại Mộng Tịnh Thổ giễu cợt, cười nhạo, nói Sở Phong mơ mộng hão huyền, sẽ không cho hắn cơ hội, căn bản không gửi thư mời cho hắn.
Kết quả, sự thật khiến người khác kinh ngạc, ngươi này thực sự đã đến, còn bằng một thân phận khiến cho toàn bộ vũ trụ chú ý, Ngô Luân Hồi, một thiếu niên xinh đẹp chảy trong mình dòng máu nhân vương.
Đáng hận nhất là trước đây Ngô Luân Hồi này còn đánh sống đánh chết với Sở Phong, tranh đấu chết đi sống lại.
Nghĩ đến đây, Tần Lạc Âm có chút cảm xúc muốn hộc máu, rất muốn tự mình đi giết Sở Phong, thật đáng giận, loại mưu kế này, loại thủ đoạn này, mánh khóe như vậy… Cuối cùng thật sự thành công trà trộn vào Đại Mộng Tịnh Thổ, về sau một khi bị vạch trần, tình cảm của bọn họ dựa vào cái gì để chống đỡ?
Tất nhiên, Tần Lạc Âm cảm thấy dằn vặt nhất chính là quan hệ của hai người, xấu hổ muốn chết, trong quá trình trưởng thành, hai người cực kỳ ghét nhau!
Từng có một giai đoạn, Tần Lạc Âm vẫn luôn suy nghĩ làm sao để giết chết Sở Phong!
Thế nhưng hiện tại, nàng cũng lộ ra sát ý, muốn nhân cơ hội hiếm có này giết chết hắn.
Nói đến tình cảm, chuyện kia không thể thành sự thật, ngay từ khi hai người đối lập, đứng trên thế thù địch, nhiều lần đánh nhau, chưa từng một lần hòa hợp.
Thế nhưng, ngay khi nàng vừa lộ rõ ý định giết người, đám sương mù bên trong cơ thể nàng, tiểu đạo sĩ giãy lên, dùng hết sức lực nói: "Phụ thân, mẫu thân, có chuyện gì cũng từ từ nói, sao vừa gặp mặt đã đòi đánh nhau? Hơn nữa, ta muốn hỏi, sao ta đến thế gian này được vậy?"
Loại truyền âm này cực kỳ hao sức, hao hết hồn lực bẩm sinh của bé, lúc này mới nhè nhẹ truyền ra từng sợi năng lượng tinh thần.
Nháy mắt, Sở Phong hoài nghi, hắn ở khá xa, chỉ có thể nghe được vài chữ.
Nhưng lúc này Tần Lạc Âm nghe cực kỳ rõ, suýt chút nữa hộc máu, đứa nhỏ thần bí này lại còn dám hỏi làm sao mà đến? Nàng cảm giác bị kích thích, muốn bóp chết cho xong!
Tuy nhiên, cuối cùng nàng lại thở dài một tiếng, ngay cả cỗ sát ý đã bốc lên kia cũng dần lui xuống.
Suy cho cùng, dù sao là con của nàng, cũng là con của Sở Phong, nếu hiện tại nàng đánh chết Sở Phong, sau này làm sao đối mặt với đứa trẻ này?
"Sao ta nghe thấy có người gọi ta là phụ thân, tình huống gì vậy?" Sở Phong nghi hoặc, nhìn về phía Tần Lạc Âm, lúc nãy hắn từng nghe thấy một âm thanh cảnh báo kì lạ, hiện tại lại mơ hồ nghe được một chút, khá hoài nghi.
Tần Lạc Âm vốn đã bình tĩnh sau khi nghe thấy lời nói kia, lại cảm giác bản thân muốn giết người, không thể bình tĩnh, khuôn mặt nóng rần lên, muốn giết chết hắn.
Khiến cho một nhân vật bậc nữ thần như vậy, đủ để chứng minh tâm trạng của nàng.
Đúng lúc này, tiểu đạo sĩ kêu lên: "Trời ạ, cha của ta không biết có ta, một mối quan hệ thật hỗn loạn, sự ra đời này của ta… thật phức tạp!"
"Ngươi im mồm cho ta!" Tần Lạc Âm mở miệng, rất muốn đánh tan cái lớp sương mù kia.
Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của hai mẹ con, tương đối kì dị.
Tiểu đạo sĩ yếu ớt mở miệng nói: "Mẫu thân, ngươi sẽ không giết hắn chứ, kiềm chế chút đi, ta còn chưa sinh ra, ngươi sẽ không để cho ta mồ côi từ trong bụng mẹ chứ? Thật thê thảm, mệnh của ta đúng khổ."
"Ta giết hắn!"
Cho dù được tôn sùng như một nữ thần, ngày thường cử chỉ tao nhã cao quý, lời lẽ khéo léo, nhưng khoảnh khắc này, Tần Lạc Âm cũng khó giữ được sự thánh khiết, có chút nôn nóng, đứa nhỏ này lại vì cầu xin cho Sở Phong mà nói với nàng như vậy.
Tiểu đạo sĩ liều mạng truyền âm ra ngoài, nói: "Đừng, phụ thân kia của ta nói rất đúng, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa."
Ngay lúc này, Tần Lạc Âm tức đến hỏng, gặp phải loại quái thai này, còn gặp phải cái đứa nhỏ đáng ghét này, thật sự muốn bóp một phát chết luôn.
Chủ yếu là đứa trẻ này thì biết cái gì? Làm sao biết được hoàn cảnh lúc đó, là nàng gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chủ động quá mức mới có đứa trẻ này, cái gọi là một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, khác xa với nàng, nghe mà phát điên.
"Thế nhưng, ta nói nè mẫu thân, sao bộ dáng phụ thân ta lại non nớt vậy, bây giờ mới nhiêu tuổi, các người…"
Khi tiểu đạo sĩ hỏi đến vấn đề này, Tần Lạc Âm dứt khoát xuống tay, dùng năng lượng tinh thần trấn áp đám sương mù kia, nếu có thể khiến gã ngậm miệng, tuyệt đối sẽ ra tay.