Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặc dù là lực tinh thần biến thành, nhưng gần bằng chân thân, dung mạo và khí chất oai phong lẫm liệt.
Thân hình hắn ta cao lớn, mái tóc dài màu vàng rất dày, rối tung loạn xạ, giống như ánh lửa mặt trời đang đốt cháy, sợi tóc khá rực rỡ.
Về phần đôi mắt hắn ta, cũng màu vàng, con ngươi bắn ra ánh sáng, khiến người ta khiếp sợ.
Thân thể hắn ta giống như đúc từ vàng vậy, khí tức bức người, hồn lực bá đạo, hùng hồn, cả người phát ra khí tức dương cương, còn hơi dã tính.
Thích Vũ, hộ pháp kim cương Phật tộc đời này, có danh hiệu này, cũng đủ chứng minh sức mạnh của hắn ta, đợi hắn ta thuần thục, có thể bảo vệ cả Phật tộc!
Hắn ta đứng sau cao thủ trẻ tuổi Phật tộc Thích Hoàng, cũng là một phật tử, thực lực kinh khủng lạ thường, tương lai chắc chắn sẽ thành Phật!
Sở Phong lạnh lùng liếc nhìn người này, khí tức vô hình xao động giữa hai người.
Thích Vũ thân là hộ pháp kim cương, hắn ta từ nhỏ đã được đào tạo mạnh ở điểm này, rèn giũa thân xác, rèn luyện tinh thần, dùng rất nhiều tài nguyên, dương khí trong cơ thể rất mạnh.
Pháp môn tu luyện của Phật tộc khác thượng làm người kinh ngạc, cho dù ở nhân gian vẫn có thể tích lũy dương khí nồng nặc.
“Không phục? Vậy thì lập tức ra tay đi!” Thích Vũ mở miệng, răng trắng, ánh sáng vàng của Phật tộc tràn vào khóe miệng, cả người rất chói mắt, cũng khiến người ta khiếp sợ, đây là một người tiến hóa đáng sợ.
Âu Dương Phong nhìn tư thế của Thích Vũ, vô cùng khó chịu nói: “Phật tộc không phải đều trọc đầu sao? Ngươi để tóc dài vàng hoe như thế, biến chủng sao?”
Lời thô tục này vừa thốt ra, xung quanh lập tức yên tĩnh.
Cũng chỉ có gã mới có thể nói ra lời như thế, tương đương với “man dã”, khó chịu liền phun ra.
Bởi vì, gã rất tức giận, cảm thấy Phật tộc mạnh mẽ lấy ánh sáng hòa với chính mình như này, hộ pháp kim cương hùng hổ dọa người như thế, còn kiêu ngạo hơn đám người Đại Diễn Chiến Thể và Diêm Lạc của Thi tộc, thật là đáng hận.
Thích Vũ không tức giận, chỉ là rất hờ hững, nói: “Bá Thần Thể? Có thể mạnh hơn con nối dõi của hộ sơn thần thú tộc ta sao? Ta không để ý thu nhận ngươi, bồi dưỡng ngươi thành hung thú bảo vệ sơn môn cho Phật tộc ta.”
“Đừng vội.” Sở Phong kéo Âu Dương Phong đang muốn xông lên trước lại, hắn nhìn ra Thích Vũ này vô cùng hiếu chiến, hơn nữa chọn vị trí vô cùng có lợi, thật sự động thủ, Thích Hoàng bên cạnh hắn ta cùng với đám Kim Lân Đạo Tử phía xa, đều có thể trợ giúp đầu tiên, ra đòn sát thủ.
Âu Dương Phong nói: “Tên quái vật lông vàng ngươi lục căn không tịnh, lát nữa ông đây bảo đảm đánh chết ngươi!”
Đến bước này, Sở Phong hít thở bình tĩnh, điều chỉnh trạng thái của mình mạnh nhất, căn nguyên tinh thần của hắn như một đám lửa thần đang dập dờn, vô cùng thích hợp đại chiến!
“Các ngươi cũng có lý do ra tay?” Sở Phong nhìn Ánh Vô Địch, Ánh Trích Tiên.
Ở đó, tiểu loli tóc bạc là áy náy nhất, nàng thật sự không ngờ chuyện sẽ phát triển đến bước này, tỷ tỷ mình vừa đổi khí chất trích tiên, rất quả quyết, muốn hạ thủ với Sở Phong.
“Vì sự an toàn của tất cả chúng ta, không thể không ra tay.” Ánh Trích Tiên bình tĩnh trả lời, không giải thích quá nhiều.
Nguyên Thế Thành nói: “Ngươi có thể giết La Thế Vinh, khiến hắn ta hồn bay phách tán, không về được vũ trụ của chúng ta, thì cũng có thể đối phó như thế với bọn ta.”
Trước đây mặc dù Nguyên Viện có qua lại với Ngô Luân Hồi, thậm chí từng tay trong tay, hiểu lầm hắn là thân nữ, quan hệ gần gũi, nhưng bây giờ cũng không nói tình cảm gì, đứng cùng huynh trưởng nàng ta muốn xuất kích!
“Được thôi, như vậy ta giết cũng không chút áy náy.” Sở Phong nhìn những nhân vật đứng đầu này, từ Kim Lân đến Thích Hoàng, rồi đến Ánh Vô Địch, Nguyên Viện, Nguyên Thế Thành, Ánh Trích Tiên, tiên tử Chu Tước.
Sắc mặt hắn hơi ác nghiệt đi, sát ý bốc lên!
Diêm Lạc cười mỉa, nói: “Ngươi khoe khoang cái gì, thật sự cho rằng mình là người đệ nhất vũ trụ, còn vọng tưởng giết hết bọn ta, ngươi hỏi lòng mình xem, có thể sống sót rời khỏi đây không? Hay bị hành hạ đến chết!”
Ầm!
Thích Vũ trực tiếp xách chuôi bảo chày màu vàng lên, răng nanh trắng, năng lực của Phật tộc đặc biệt rọi sáng khắp nơi, tóc hắn ta rối, bay phất phới, ánh mắt cương quyết, kiêu ngạo, có dã tính.
Nhưng mà, Sở Phong không để ý bọn họ, không thèm đếm xỉa chút nào, nhìn những người tiến hóa khác, đều là thiên tài nổi danh trong vũ trụ, nhưng không bằng mười người mấy đám Kim Lân, Thích Hoàng, Vũ Hóa Thần Thể trình độ cao nhất.
Hơn trăm người nay phân tán khắp nơi, đều nhìn chằm giữa sân.
Sở Phong nói: “Các vị, muốn giết ta có thể ở lại, nếu như không muốn ra tay, ta chân thành khuyên các ngươi mau chóng đứng dậy rời khỏi đây, đi đi, càng xa càng tốt. Nếu không lát nữa ta giết đến hưng phấn, khó khống chế, có thể sẽ lỡ tay, bởi vì ta muốn tắm máu nơi này, đến lúc đó sẽ không nói tình cảm.”
Mọi người hóa đá, nhìn nhau ngạc nhiên.
Hắn tự tin như vậy, có thể giết chết tất cả mọi người?
“Nê bồ tát qua sông thân mình khó giữ (1), còn vọng tưởng giết người các gì? Kiểu đe dọa thấp kém này, ngươi nên nuốt vào đi!” Đại Diễn Chiến Thể mở miệng, nhưng sau khi nói xong, gã có chút xấu hổ, dù sao ở đây cũng có hai vị cao thủ trẻ tuổi tuyệt đỉnh của Phật tộc, nói nê bồ tát hơi không thích hợp.
(1)Nê bồ tát qua sông thân mình khó giữ: Ẩn dụ là còn không giữ được chính mình, làm sao có thể quan tâm người khác.
Sở Phong nghiêm túc vô cùng nói: “Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, hai con đường sinh tử ở ngay trước mắt, các vị tự mình chọn lựa đi.”
Thái độ này của hắn, nghiêm túc khuyên như vậy, thật sự khiến rất nhiều người hồi hộp trong lòng, không ít người quyết định thối lui, đi về phía xa.
Bởi vì, đối với bọn họ mà nói, tư lợi của nhân vật đỉnh cao cạnh tranh theo đuổi và tranh giành với mũi đao không liên quan lắm đến họ, không đáng để tiếp tay.
Trong khoảnh khắc này, đi hết hơn bốn trăm người, nhanh chóng rời khỏi chiến khu này.
Một khắc này, Diêm Lạc, Đại Diễn Chiến Thể, Tà Hà Kim Thân nghi ngờ trong lòng, hơi lo lắng, tất cả đều muốn xông lên chém giết ngay, nhưng lại nổi lên nghi ngờ.
Sau đó, Sở Phong lại nhìn Tần Lạc Âm, cười mỉm nói: “Chúng ta cũng coi như là người có duyên, ngươi vẫn nên dẫn người rời đi đi.”
Không hề nghi ngờ, Đại Mộng Tịnh Thổ ở đây thế lực lớn nhất, cho dù chết nhiều đệ tử, hồn phách quay về thế giới ban đầu, nhưng bây giờ còn hơn ba trăm chín mươi ngươi.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Lạc Âm lập tức bắn ra ánh sáng ngũ sắc, nhìn hắn, lộ ra sát khí, tâm trạng phập phồng, khó mà bình tĩnh.
Trong hồn giáp của nàng, trong sương mù, tiểu đạo sĩ nghi ngờ, lẩm bẩm nói: “Mẹ ruột và cha ruột rốt cuộc sao thế, sao lại muốn đánh nhau?”
“Ngươi đang muốn chết!” Tần Lạc Âm nói, thầm cãi vô ích, bởi vì nàng biết đây là Sở Phong, đối phương nói như thế, để tâm trạng nàng xao động.
Sở Phong chấn động trong lòng, cảm giác vô cùng khác thường, nhìn tỉ mỉ, trong đáy mắt đối phương có thần mang rực rỡ, báo trước rất nhiều thứ.
Trong khoảnh khắc đó, hắn lập tức bừng tỉnh, đối phương hơn nửa là đã nhận ra thân phận hắn, cũng nhạy bén quá rồi, khiến lòng hắn không thể bình tĩnh.