Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Rất thú vị, ta nói rồi, hai chiêu đánh không lật tên quỷ kia, tất nhiên sẽ phải thực hiện lời hứa." Sở Phong mỉm cười nói.
Loại phong thái này khiến cho tất cả mọi người tức giận.
Chỉ vì thực hiện lời hứa?
Không hề nghi ngờ, nếu ban nãy hắn lựa chọn phá vòng vây, nhất định có cơ hội thành công, nhưng hắn không làm vậy, mà lựa chọn gây sức ép lên Diêm Lạc.
Đây là khiêu khích bọn họ?!
Đằng xa, trong đôi mắt Tần Lạc Âm hồn quang rực rỡ chuyển động, nàng cảm thấy, sắp xảy ra chuyện lớn.
Bởi vì đây là Sở Phong, không phải Ngô Luân Hồi, dựa theo hiểu biết của nàng về Sở Phong, khẩu khí lớn như vậy, chắc chắn đang kìm nén đại chiêu.
Nàng cảm nhận được, Sở Phong cố ý đánh động cảm xúc đám đông, kích động những người ở đó, đi theo nhịp điệu của hắn, nhất định là lấy đà, rất Sở Phong.
Rõ ràng rất nhiều người bị Sở Phong chọc tức, mà đám người Kim Lân, Ánh Trích Tiên, Vũ Hóa Thần Thể lại rất bình tĩnh, không thay đổi ý định ban đầu, khóa chặt Sở Phong.
Nói tóm lại, những người này càng muốn giết hắn, càng phải tiến về phía trước.
Mà Sở Phong thì đang rút lui.
"Ngươi có dùng miệng giết bọn ta nữa không, ta đang chờ đây!" Đại Diễn Chiến Thể lanh lùng hét lên.
Một đám người cuồn cuộn sát ý!
"Tắm máu các ngươi, như các ngươi mong muốn!"
Mọi người đề phòng, lại có người xông thẳng lên giết, tránh xảy ra biến cố.
Sở Phong hóa thành một chùm tia sáng, quét theo một quỹ đạo khó hiểu, né tránh các hồn quang đánh tới, đồng thời trong miệng phát ra một làn sóng âm tinh thần to lớn: "Lâm, binh, đấu, giả, giai, sổ, tổ, tiền, hành!"
Âm thanh này vang vọng khắp nơi, Kim Lân Đạo Tử kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
"Ngước mắt nhìn đi, trên đồng hoang đầy máu, như các ngươi mong muốn!" Sở Phong rống to.
Kim Lân đạo tử thực sự bị kinh hãi đến rồi, hắn ta nghe thấy cái gì? Này không phải là sau khi Đạo Tộc Hô Hấp Pháp suy diễn đến mức tận cùng thì có thể xuất hiện cổ thuật chân ngôn sao?
Ngô Luân Hồi cũng hiểu? Cho dù là người bình tĩnh như Kim Lân đạo tử thì tâm trạng trong phút chốc cũng bị chấn động không nhẹ.
Bởi vì chính hắn ta cũng chỉ đọc lướt qua, không có cách nào nắm giữ triệt để!
Châm ngôn chín chữ của Đạo Tộc lai lịch lớn đến kinh thiên, tộc lão đã từng nói, đây là công pháp truyền đến từ dương gian, bọn họ ở âm gian rất khó tu thành, bởi vì Đạo Tộc Hô Hấp Pháp không toàn vẹn, bị thiếu hụt rất nhiều dương khí.
Mảnh vũ trụ này có một số Hô Hấp Pháp rất mạnh mẽ, dựa vào lời mà lão tổ của Đạo Tộc thì tất cả đều bắt nguồn từ dương gian.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng kia, các tộc không ngừng tích lũy, tiến hành bổ sung toàn vẹn, bởi vậy mà uy lực mạnh hơn rất nhiều so với công pháp khuyết thiếu. Nhưng đổi lại cũng mất đi một ít linh tính đặc biệt của Hô Hấp Pháp dương gian.
Kim Lân biết, ngay cả tổ tiên Đạo Tộc cũng chỉ nghiên cứu ba chữ chân ngôn là Đấu, Lâm, Giả. Đây là thần kỹ cấm kỵ, không có Đạo Tộc Hô Hấp Pháp dương gian, nếu muốn nắm vững hoàn toàn thì rất khó khăn.
Những người khác cũng bị đè ép xuống, bởi vì bọn họ đều biết rõ đây chính là thần kỹ cấm kỵ trong truyền thuyết của Đạo Tộc, hình như chỉ có trong truyền thuyết chứ không có hiển hiện rõ ràng ở thế gian.
“Hả?!”
Lúc mọi người còn đang kiêng kỵ và kinh nghi thì đã phát hiện diệu thuật mà Ngô Luân Hồi phát ra cũng không đáng sợ như vậy.
Ầm!
Sở Phong cùng người ta quyết đấu, đá cho một tên thiên tài bay ngược ra ngoài, miệng mở lớn mà “ho ra máu”. Đó là tinh thần lực hóa thành, so với máu tươi thực sự chảy cuồn cuộn còn nghiêm trọng hơn.
Tuy rằng lực sát thương siêu phàm, thế nhưng so sánh với thần kỹ cấm kỵ gặp thần cản thần gặp phật giết phật trong truyền thuyết của Đạo Tộc thì còn kém một khoảng xa.
“Giết!” Sở Phong hô lớn, sau đó mở ra song chưởng, vạch ra quỹ tích phức tạp khiến quần chúng đều nghiêm túc hẳn lên, cho rằng đại sát chiêu chân chính đang xuất hiện rồi, kết quả... Sở Phong lại quả quyết chạy trốn.
Đồng thời hắn còn gào to về phía Âu Dã: “Gió gắt, thở căng!”
Tất cả mọi người đều muốn bóp chết hắn, tình cảnh này đúng là sấm lớn mà mưa lại chỉ có chút ít, lại muốn đùa giỡn quần chúng như lần trước đúng không?
Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, cho dù có thể nhịn thì cũng không nhịn được nữa!
“Vậy là đi rồi? Ta còn muốn đâm chết cái tên trọc lông vàng đó á!” Âu Dương Phong ở phía xa hô với.
Lúc này, Thích Hoành không có ra tay, bởi vì sau khi Kim Cương Hộ Pháp của Phật Tộc có thể cử động trở lại thì phát điên rồi, mạnh mẽ yêu cầu muốn đích thân đi giết chết Âu Dã, nếu không thì bản thân hắn ta không chịu được.
Lúc này, Thích Vũ nghe được Âu Dương Phong cố tính nhắc đến cái chữ “tên trọc lông vàng” thô bỉ kia, hơn nữa còn dùng đao quỷ màu vàng mà khoa tay múa chân với hắn ta, lúc này thì Thích Vũ quả thực như nổi cơn tam bành, điên cuồng chém giết qua chỗ Âu Dương Phong.
“Chạy mau, đại quân của tiến hóa giả chúng ta còn chưa đến, chỉ có thể chạy trốn!” Sở Phong hô lớn.
Sau khi mọi người nghe thấy, trong bụng liền lại tức đến phát nghẹt, quả nhiên chính là đang đang hư trương thanh thế, dám càn rỡ xúi giục tiếng lòng của bọn họ như vậy, đáng chém!
Vèo vèo vèo...
Một đám người đuổi giết, không ai khác chính là hai người của Phật Tộc, hầu như tất cả đều đang nhắm vào Sở Phong, hơn một trăm tên tiến hóa giả nổi giận đùng đùng, dốc toàn lực ứng phó, ánh sáng linh hồn đan xen khiến cho mặt đất phía trước cũng phải vỡ vụn.
Xa xa, Tần Lạc Âm trông thấy cảnh này không khỏi than nhẹ một tiếng. Quả nhiên như nàng đã dự liệu, Sở Phong không phải muốn chạy trốn mà chính là đang muốn phóng đại chiêu, xem ra lúc này mới là người dẫn đầu.
“Ngô Luân Hồi ngươi đây là tìm chết!” Diêm Lạc của Thi Tộc mang theo sát khí lạnh lẽo, gầm lớn ở phía sau, tuy gã bị thương nặng, nhưng hiện tại cũng muốn phát thề phải chém chết đối phương.
Vù!
Kim Lân của Đạo Tộc lại trực tiếp dùng đòn sát thủ, hắn ta mở miệng phun ra một luồng khí, sau đó luồng khí kia liền từ một phân thành ba, đây chính là thần kỹ khủng bố của Đạo Tộc, lấy ý nghĩa là “đạo sinh nhất, tam sinh vạn vật”.
Trong chớp mắt, ba luồng khí kia liền phát sáng, hóa thành quang kiếm chói mắt, sau đó lại bạo phát lần nữa, hóa thành trăm ngàn đạo tinh thần quang kiếm khủng bố tuyệt luân, chi chít dày đặc mà bắn về vị trí của Sở Phong.
Đây chính là thần kỹ!
Sở Phong di chuyển cơ thể cực nhanh, vận dụng loại thần thuật Thiên Nhai Chỉ Xích, giống như ảo ảnh mà không ngừng thay đổi vị trí, thế nhưng Hồn Chuông vẫn bị quang kiếm đâm trúng, không ngừng phát ta âm thanh đinh đinh như cũ.
Có thể tượng tượng được, nếu như không có Hồn Chuông phòng ngự thì hắn nhất định sẽ bị loại thần kỹ này làm bị thương.
Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là vì kẻ địch quá nhiều, hơn trăm tiến hóa giả cùng lúc ra tay liệp sát một mình hắn, quả thực là không thể ngăn cản dòng thác năng lượng tinh thần như vũ bão này.
Sở Phong cảm giác cơ thể giống như đang đốt cháy, dương khí cuồn cuộn không ngừng thay đổi vị trí, cấp tốc chạy trên cánh đồng hoang vu, khiến cho tất cả mọi chỗ trên người hắn không ngừng nổ tung, cánh đồng hoang vu cũng lún xuống, đá vỡ trời sập.