Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1608 - Chương 1608: Tắm Máu (2)

Thánh Khư Chương 1608: Tắm máu (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Hết biện pháp, ngươi lại đùa giỡn tiếp đi a, lại chạy trốn tiếp đi a?” Diêm Lạc ở phía sau cười lớn, truy sát không ngừng.

Nhiều người ra tay như vậy khiến cho Sở Phong bị thương, khóe miệng chảy máu, mấy lần lảo đảo cơ thể, nhiều lần suýt bị ánh sáng linh hồn của mọi người đan vào nhau, triệt để đánh chết.

Rất nhiều người thấy quen mắt nhìn chằm chằm vào Hồn Chuông của Sở Phong. Đây thực sự là một món vũ khí tinh thần ghê gớm a, quả nhiên quá kinh người, bọn họ tin chắc nếu không có chiếc chuông kia hộ thể thì Ngô Luân Hồi đã bị giết chết từ lâu.

Cả một đường Sở Phong đều rơi máu, thân thể chịu thương tổn nặng.

Ầm!

Ánh Trích Tiên đánh tới, quyền ấn phát sáng, rõ ràng là một nữ tử yêu kiều thướt tha phiêu dật tựa tiên tử, thế nhưng lúc này ra tay lại bá đạo tuyệt luân như thế, uy năng lớn vô cùng.

Ánh sáng từ quyền ấn của nàng ta áp chế người xung quanh mờ nhạt hẳn đi, năng lượng tinh thần của những người đó căn bản không cách nào sánh bằng.

Sắc mặt Sở Phong thay đổi, nhanh chóng tránh ra, ngay sau đó chỗ hắn vừa đứng liền phát ra tiếng nổ ầm ầm, hình thành một cái động lớn. Dưới đất bốc lên sát khí màu đen vô cùng lớn, một hố mai táng liền xuất hiện.

“Trấn!” Kim Lân đạo tử khẽ quát một tiếng, giữa ngón tay phát sáng, hắn ta đang sử dụng bí kỹ của Đạo Tộc để giết Sở Phong.

Vụt một tiếng, Sở Phong lần nữa tránh thoát, nhưng thế vây công dày đặc như mưa mù của người khác khiến cho Hồn Chuông coong coong không ngừng. Sở Phong bị chấn đến ho ra đầy máu, đó chính là tinh thần lực đang hao tổn, cả người bị quét ngang.

“Hóa ra ngươi thực sự đang phô trương thanh thế, vậy thì chết đi, người tên là Ngô Luân Hồi chính thức biến mất từ hôm nay!” Khóe miệng Đại Diễn Chiến Thể lộ ra nụ cười tàn khốc.

Diêm Lạc lại càng cười lớn, cảm giác vui sướng cực kỳ, nói: “Ha hả, chẳng qua cũng chỉ có như thế, ta còn tưởng ngươi thực sự có năng lực nghịch thiên a. Ngươi cho rằng bản thân mình là ai chứ, dám khiêu khích truyền nhân đạo thống đỉnh cấp chúng ta!”

“Ngô Luân Hồi, ngươi cho rằng có thể đối đầu với Sở Phong liền có thể ngang nhiên gây sóng gió như thế?” Tử Hà Kim Thân cũng đang chế nhạo, gương mặt treo nụ cười lạnh lẽo nói: “Ma đầu Sở Phong chỉ là ở trên Địa Cầu nên mới chiếm ưu thế như vậy thôi. Nếu hắn dám tiến vào tinh không, sớm muộn gì cũng sẽ ăn thiệt đến chết, chết không có chỗ chôn!”

Lúc này, Sở Phong cũng không phát ra một lời, cứ liều mạng mà chạy trốn hết từ chỗ này qua chỗ khác, khiến cho cánh đồng hoang vu đầy rẫy vết thương.

“Ta bảo nè, lão Ngô ngươi còn được không đó?” Âu Dương Phong có chút lo lắng mà hét lớn, kẻ địch đã đuổi giết đến tận mông rồi kia kìa, nó sợ Sở Phong sẽ chết tại chỗ này.

“Đi mau, dựa vào lối nhỏ ta hướng dẫn mà đi, nhanh rút lui!” Lần này Sở Phong truyền âm trả lời, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, dặn dò Âu Dương Phong lập tức hành động.

Lúc này, không chỉ có Thích Vũ truy sát đến, muốn ăn thua sống mái với Âu Dương Phong, mà ngay cả Thích Hoành cũng đến rồi.

Sở Phong thấy vậy liền quát lớn về phía bọn chúng: “Úm, ma, ni, bá, mễ, hồng!” (1)

(1) Úm ma ni bá mễ hồng: Chính là câu thần chú “Om Mani Padme Hum” chân ngôn sáu chữ của Phật giáo Tây Tạng.

Cho dù bộ dáng Thích Hoành vẫn luôn trang nghiêm, nhưng da mặt lúc này cũng không nhịn được mà co giật. Cái tên Ngô Luân Hồi này hết chà đạp chân ngôn chín chữ của Đạo Tộc, bây giờ lại ném đá giấu tay với chân ngôn sáu chữ của Phật Tộc?

Thế là y trực tiếp thay đổi hành động, tham gia vây quét Sở Phong.

Kim quang đặc biệt của Phật Tộc chiếu rọi khiến y giống như một vị hiền giả phổ độ nhân gian, nhưng hiện tại lại lạnh lùng cương quyết, đại thủ ấn Phật Tộc lập tức đánh nổ nơi này, âm thanh inh tai nhức óc.

Áp lực của Sở Phong tăng vọt, hầu như lúc nào cũng có thể rơi vào hoàn cảnh “thân tử đạo tiêu”!

Thế nhưng lúc này hai mắt Sở Phong lại tỏa ra ánh sáng kinh người, trầm giọng nói: “Lần này có thể rồi, như các người mong muốn, tắm máu!”

Nói xong liền biến mất tại chỗ.

Điều này khiến cho ai nấy đều vô cùng khiếp sợ, sau đó phát hiện những nơi hắn vừa dựng thân đều hiện lên phù văn lấp lóe, dựng thành một đồ án vô cùng quỷ dị, cái này.... chính là trường vực!

“Thịnh yến bắt đầu!” Xa xa, Sở Phong hét lớn một tiếng.

Ầm một tiếng, theo ấn đường không ngừng phát sáng của hắn, ánh sáng ầm một tiếng đánh vào trên mặt đất khiến cho mảnh đất này bỗng nhiên sáng rực lên, đại địa chấn động, ầm ầm vang dội. Hình vẽ chằng chịt chi chít trên mặt đất liền phát sáng, trong chớp mắt liền sáng ngời lên, giống như đốt cháy.

“Lui!”

Vũ Hóa Thần Thể khiếp sợ không thôi, cấp tốc bay lên trên không.

Trên thực tế, Kim Lân, Thích Hoành, Ánh Trích Tiên mỗi người phản ứng lại càng nhanh, toàn bộ đều bay lên cao, nhanh chóng tháo chạy, ai nấy đều có dự cảm việc lớn không ổn.

Trên mặt đất đầy những vết tích, đều là những nơi bọn họ từng đi qua, từng là chiến trường, thế nhưng bây giờ lại bị oanh tạc không ngừng. Mà các loại vết tích phù văn lại xuất hiện càng nhiều, hình thành trường vực?

Bọn họ lờ mờ cảm nhận được ban nãy Ngô Luân Hồi đã lợi dụng năng lượng tinh thần của bọn họ để tiến hành “điêu khắc” cùng “tưới tiêu” khủng bố lên mảnh đất này.

Nhưng sự thực chính là như vậy, Sở Phong mạo hiểm hết lần này đến lần khác nhằm khiến cho bọn họ buông lỏng cảnh giác, mải mê truy sát hắn, dựa vào tiết tấu của hắn mà đến, chính là nhân dịp loạn lạc mà mượn năng lượng của bọn họ, ở ngay mảnh đất này đồng thời khắc xuống và kích hoạt trường vực!

“Trốn!” Rất nhiều người đều gào lớn!

Nhưng mà nơi nguy hiểm thực sự lại không phải mặt đất, cho dù bọn họ có phản ứng nhanh chóng mà nhảy lên trên không thì có vài thứ cũng đã muộn.

Răng rắc!

Ở nơi xa, mấy ngọn núi đỏ tươi như máu đang phát sáng, lập tức đã bay ra một tia sét khủng bố màu đỏ sậm bổ về phía bên này, loại điện quang kia quả thực quá đáng sợ.

Đùng một tiếng, lập tức có mấy người nổ tung dưới sấm sét màu đỏ sậm kia, trực tiếp hóa thành hạt thần tính, chết đến không thể chết được hơn nữa ở trong thế giới này.

Đỉnh núi đỏ như máu lại hạ xuống sấm sét, ngay cả con bạo long kim sắc cảnh giới Kim Thân viên mãn kia cũng không chịu nổi, đùng một cái đã bị đánh đến trọng thương chứ đừng nói đến mấy người khác.

“Khoảng cách hai bên xa như thế, làm sao tia sét kia làm có thể bổ đến nơi này?” Có vài người vô cùng hoảng loạn, vừa bỏ chạy vừa liên tục hoài nghi.

Bởi vì chiến trường của bọn họ cách ngọn núi màu máu kia đủ xa, đã sớm tiến hành nghiệm chứng không chịu ảnh hưởng của sấm sét trên đỉnh núi, thế nhưng bây giờ lại phải hứng chịu đại kiếp.

“Xèn xẹt!”

Lại một tia sấm sét đỏ sẫm bay tới, rực rỡ như ráng chiều, kết quả là sáu người lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, sau đó trực tiếp nổ tung thành hạt thần tính.

“Làm sao, không như các người mong muốn?!” Sở Phong hô lớn.

Hắn và Âu Dương Phong mượn sự đặc biệt của trường vực mà rời khỏi vị trí chiến trường, đây chính là một loại trường vực “vận chuyển”. Tuy nó không sánh được với trường vực truyền tống, nhưng lại rất thích hợp cho bọn hắn rời đi từ bên trong chiến trường.

Bình Luận (0)
Comment