Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong kinh ngạc không thôi, sắc mặt tương đối cổ quái.
Vù!
Trong chớp mắt, Ánh Trích Tiên đã chạy trốn về đến biên giới của dãy núi đỏ như máu kia, đứng một chỗ cùng với mấy người Kim Lân và Ánh Vô Địch, lại tiếp tục chờ cơ hội phá vòng vây.
Trên thực tế, vừa nãy Ánh Trích Tiên đã ngoảnh đầu, một mực chăm chú mà nhìn kỹ dáng vẻ của Sở Phong. Trông thấy biểu cảm ngẩn người trong chốc lát của hắn, sắc mặt nàng ta nhất thời xuất hiện vẻ khác thường.
Cho dù Sở Phong che giấu rất nhanh thì bản thân hắn cũng biết rõ, biểu cảm này chắc chắn đã bị Ánh Trích Tiên thấy được.
“Hừm, không đúng!” Sở Phong nhanh chóng tỉnh lại, hắn cảm giác được Ánh Trích Tiên có thể đang lừa hắn, rất có khả năng nàng ta đã phát hiện ra điểm bất thường, cảm thấy hắn chính là Sở Phong. Cho nên vừa nãy mới cố ý nói như vậy để thử hắn, không chỉ là đang thăm dò thực hư, mà còn nhân lúc hắn lơ đãng mà nắm lấy cơ hội trốn qua khu vực gần ngọn núi đỏ như máu kia.
Giờ phút này, Sở Phong cảm thấy Ánh Trích Tiên quả thực là sâu không đo được, nữ nhân này rất lợi hại.
“Nhận ra được ta là ai?” Sở Phong lộ ra sắc mặt khác thường.
Chỉ có điều, bản thân hắn cũng lộ ra ý cười. Cho dù tất cả mọi người ở đây đều biết được thân phận thật của hắn thì đã làm sao? Hắn cũng không quan tâm nha! Nơi này cũng chẳng phải vũ trụ ban đầu, đám thiên tài vũ trụ kia cũng không có cách nào kêu gọi mấy lão quái vật trong tộc đến vây bắt hắn.
Ở nơi này, Sở Phong hắn có thể thỏa sức tung hoành ngang dọc, không sợ bất cứ kẻ nào!
Hơn nữa, cho dù là bại lộ thì đợi đến khi trở lại vũ trụ ban đầu, tiến vào trong vũ trụ ban đầu kia, tất cả mọi người đều sẽ quên sạch tất cả mà thôi. Hắn vẫn có thể lông tóc vô thương mà quay trở lại thần điện của Đại Mộng Tịnh Thổ.
Ầm Ầm!
Tiếng chuông ngân dài, Sở Phong thôi động Hồn Chuông, lại lần nữa tiếp dẫn ánh sáng tinh thần lực bốc lên lại đây, nhanh chóng vận chuyển dị thuật để luyện hóa.
Ngày ở trong giây phút ngắn ngủi ban nãy, lại thêm mười mấy người oan ức mà bỏ mạng. Bọn họ bị sét đánh trúng, lập tức vỡ tan tại chỗ, hóa thành quang vũ bay lên.
Mà hiện tại, trong ánh sáng linh hồn của những người này bay ra rất nhiều hạt thần tính tinh khiết, tất cả đều bị Sở Phong dùng Hồn Chuông giữ lại, nhanh chóng luyện hóa rồi hấp thụ.
Vèo vèo vèo...
Hồn lực của Sở Phong đang được tăng cường, có thể nhận biết thông qua ánh sáng linh hồn ngày càng rực rỡ. Nơi này quả thực là thánh địa tu luyện của hắn, thực lực từng giây từng phút đều đang tăng lên.
“Sau khi ánh sáng linh hồn trở lên mạnh mẽ, bất luận ra có tu luyện thập tuyệt thuật hay ngưng luyện thần quang ngũ sắc, tất cả đều trở nên vô cùng đơn giản!”
Đám người ở gần phạm vi ngọn núi đỏ như máu kia nghe xong đều là biểu cảm mặt cắt không còn giọt máu, bọn họ đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, bất cẩn một chút là có thể đi gặp ông bà tổ tiên, vậy mà cái tên đại ma đầu Ngô Luân Hồi kia lại có thể nhanh chóng tăng cường thực lực ở đây. Chuyện này quả thực khiến bọn họ chịu không nổi, muốn nhanh chóng tiêu diệt hắn, quá ma tính rồi!
Năng lượng tinh thần của quang vũ quá nhiều, bởi vì giữa cả rừng sấm sét vô tình kia, người nào chỉ cần hứng trúng một vố thôi đều nhất định phải chết. Bởi vì không phải thiên tài nào cũng có bùa chết thay, hoặc là nói, chỉ cần có một tấm thôi là đã may mắn lắm rồi.
Cũng chính bởi như thế mà lúc này Sở Phong đang suy đoán, địa vị của La Thế Vinh ở Thiên Thần Cung trong hỗn độn cũng chẳng phải cao cả gì cho cam, bằng không thì hắn ta làm sao lại không có nổi một tấm bùa chết thay?
Bởi vậy mà khi từng tảng lớn quang vũ bay lên, dù Sở Phong và Âu Dương Phong đều dốc hết sức vận chuyển dị thuật thì vẫn không thể luyện hóa hết được, vẫn lãng phí một số bộ phận.
Đây chính là bữa tiệc lớn của Thao Thiết (3)!
(3) Thao Thiết: Một trong những ác thú trong thần thoại Trung Hoa, bản tính vô cùng tham ăn, có thể cắn nuốt vạn vật.
Ánh sáng linh hồn của hai người càng lúc càng rực rỡ, hồn lực tăng vọt, thực lực cũng đề cao.
Những người kia quả thực tuyệt vọng.
Tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt phức tạp. Chuyện này quá khủng bố, tên tiểu tử Ngô Luân Hồi kia quá ma tính, sao kết quả lại trở lên đáng sợ như vậy.
“Phá vòng vây!”
Lúc này lại có người thì thầm thương lượng giết đến.
Sau khi những người kia thoát khỏi tia sét mà đỏ thì cũng không có lập tức xông qua, vẫn đang do dự không thôi.
Vù vù vụt...
Mấy người cùng nhau đánh tới, Sở Phong cười lạnh một tiếng, đột ngột thôi thúc Hồn Chuông. Thân chuông màu đen phát ra tiếng ầm ầm vang dội, sóng âm bạo phát ra lại càng đáng sợ hơn lúc trước.
Coong!
Ngay lập tức, phía trước đã truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết. Mấy người mạnh mẽ như Kim Lân, Vũ Hóa Thần Thể hay Nguyên Thế Thành đều không chịu nổi.
Sóng chuông kia vừa xuất ra đã quét sạch tứ phía, lực công kích vô cùng thích hợp với quần chiến.
Sắc mặt những người kia đều biến đổi, bởi lẽ tinh thần lực của Ngô Luân Hồi so với lúc trước lại càng dồi dào, càng lúc càng khủng bố, khiến cho bọn họ đều bị đè ép đến thương nặng, không thể không rút lui lần nữa.
“Vèo!” Lúc này, Thích Hoành đột nhiên xông tới, y muốn mạnh mẽ vượt ải, thoát ra ngoài.
“Ầm ầm!” Sở Phong mang theo chuông lớn đánh tới, toàn lực đối phó.
“Phật Di Đà!” Thích Hoành quát to một tiếng, nhưng lúc này y cũng không cách nào ngăn cản Sở Phong, bị sóng âm quét trúng, ầm một tiếng đã nổ mất nửa thân thể, vỡ nát mà rơi xuống, thế là y đánh phải hoảng hốt chạy trốn vào khu vực tia sét đỏ kia.
“Thần tăng, chân của ngài rớt rồi nè.” Sở Phong ở phía sau hô lớn, dùng Hồn Chuông lấy đi hai cái chân, thoáng cái đã chấn cho chúng biến thành quang vũ, sau đó trực tiếp sử dụng dị thuật triết xuất ra hạt thần tính.
“Lông vàng, ngươi mau qua đây, gia không đánh chết ngươi đâu!” Âu Dương Phong hò hét về phía Thích Vũ.
Lúc này, nơi nơi đều sợ hãi, trong khi bọn họ ngày càng suy yếu thì hai người Ngô Luân Hồi và Bá Thần Thể lại ngày càng mạnh hơn. Chẳng lẽ cuối cùng bọn họ đều sẽ phải chết?
“Quá thoải mái, ta cảm thấy ánh sáng linh hồn ngày càng tăng lên.” Sở Phong cười nhẹ.
“Rốt cuộc ngươi là kẻ nào, tại sao lại hiểu được trường vực?!” Lúc này, Đại Diễn Chiến Thể phẫn nộ mà quát lớn. Trái tim gã đều đang rỉ máu, bùa chết thay đã hỏng hết bốn tấm, hiện tại chỉ dư lại một cơ hội cuối cùng, gã không còn cách nào sử dụng loại thần bùa này nữa.
Nếu tiếp tục như vậy, gã phải chết là điều chắc chắn.
Trên thực tế, không chỉ riêng bản thân gã, những người khác đều kinh nghi không thôi. Bọn họ đang hoài nghi, tên tiểu tử Ngô Luân Hồi này lại có bản lĩnh trường vực kinh người đến thế, quả thực quá bất thường!
Tất cả bọn họ rơi vào hoàn cảnh này chính là bởi không ngờ được Ngô Luân Hồi lại là đại cao thủ của trường vực!
Nếu như Sở Phong có mặt tại nơi này, đoán chừng cũng không có cơ hội mà thi triển, mà là bị người ta vây chặt gắt gao.
Nhưng mà Ngô Luân Hồi không giống, rất ít người nghĩ như vậy, nên cuối cùng mới dẫn đến trúng chiêu, bị thủ đoạn trường vực hãm hại.