Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1614 - Chương 1613: Ông Nội Sở Kính Yêu Của Các Ngươi (1)

Thánh Khư Chương 1613: Ông nội Sở kính yêu của các ngươi (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ngươi thực sự là Ngô Luân Hồi sao?” Nguyên Viện lên tiếng, nàng ta rất chật vật, khắp người đều là thương tích, đường cong uyển chuyển đều lộ ra từng mảng, tình hình không tốt chút nào.

Sở Phong mỉm cười, hắn biết những tiến hóa giả này đều không phải nhân vật đơn giản, đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của hắn.

Nhưng chuyện này thì đã sao, ở thế giới này, hắn là Ngô Luân Hồi cũng được, là Sở Phong cũng tốt, đều chẳng có khác biệt gì quá lớn.

Bởi vậy, Sở Phong không kìm được mà cười thành tiếng, thong thả đáp lại: “Muốn biết ta là ai? Được thôi, có thể nói cho các ngươi. Bổn vương nhất thể lưỡng diện, vừa là nghĩa bạc vân thiên Ngô Luân Hồi, cũng vừa là người mà các người luôn nhớ nhung đến...”

Cái gì mà nghĩa bạc vân thiên!!! Khi nghe thấy Sở Phong lấy danh xưng này để tự tán thưởng, cả đám người bên dưới đều không tài nào chịu được, tức muốn hộc máu.

Chẳng qua thì mọi người đều rùng mình mà run lên, Ngô Luân Hồi còn có một thân phận khác?!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn hoàn toàn tiết lộ thân phận thật!

“Trước không gặp cố nhân, sau không gặp người đến, nhớ thiên địa xa xôi, độc bi thương rơi lệ.” Sở Phong bày ra bộ dáng hận đời mà nói: “Cuồn cuồn đông thệ thủy, cổ kim đại thế mênh mông, duy dư độc tỉnh, chán nản thần thương, chỉ muốn phó thác kiếp sau, một thân phận khác chính là.... Ảm Nhiên Vãng Sinh Vương!”

Những kỳ tài bị sấm sét màu đỏ bao phủ: “&^*^@!#...”

Quần chúng đang quan sát trận chiến ở phía xa: “...”

Người người đều dùng ánh mắt hình viên đạn mà lườm hắn, quá muốn mắng người, ngay cả những người không để ý đến chuyện thiên hạ thì lúc này cũng phải cạn lời với Sở Phong.

Tất cả mọi người đều đang dỏng tai chờ hắn tự giới thiệu, nói ra bản thân rốt cuộc là có lai lịch gì, căn nguyên ra làm sao. Kết quả lại là cái tên đen từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới kia lại quá không có đạo đức, quá vô sỉ, ở đây mà chà đạp lên cổ ngữ của các vị tiền bối đi trước, nói cái gì mà Ảm Nhiên Vãng Sinh Vương?

Vãng sinh, chữ này cũng thực đối xứng với Ngô Luân Hồi, xác thực chính là hắn, không có gì sai lầm hết.

Thế nhưng rất nhiều người đều muốn đánh hắn một trận! Cái tên Ngô Luân Hồi này quả nhiên là thiếu đánh, cái miệng kia tuyệt đối không nói được gì tốt đẹp! Lúc này nên có một sinh linh của một cao thủ tầng Kim Thân đại viên mãn xuất hiện đánh hắn ra bã, đánh đến khi hắn không còn thốt ra được câu nào mới tốt!

Rất nhiều người đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên tẩn hắn một trận.

“Em gái ngươi!” Ngay lúc này, Hộ Pháp Kim Cương Thích Vũ của Phật Tộc không nhịn nổi mà nhỏ giọng mắng một tiếng, có thể hình dung được hắn ta đang oán giận cỡ nào.

Bởi lẽ người nào cũng đang rất muốn biết Ngô Luân Hồi có lai lịch khác hay không. Có người còn lớn gan suy đoán hắn có quan hệ với Sở Phong, chỉ còn đợi hắn đích thân mở miệng thừa nhận.

Nhưng lại đổi lấy kết quả lãng xẹt như thế, quả thực làm người người cũng khó chịu vô cùng. Cái tên xảo trá kia ngang nhiên đùa bỡn quần chúng, cái gì cũng không nói.

An Nhiên Vãng Sinh Vương cái quỷ, ma nào thèm tin!

Âu Dương Phong nhìn chằm chằm Thích Vũ, mở miệng nói: “Em gái lông vàng, ngươi có gan thì nói lại một câu nữa thử coi? Lại đây, gia đảm bảo không đánh chết ngươi đâu, chỉ dạy ngươi làm thế nào niệm kinh Luân Hồi Vãng Sinh mà thôi.”

“Răng rắc!”

Phía xa, tia sét màu đỏ nhấp nháy, lại có thêm mấy người xui xẻo bị quét trúng, nổ tung thành quang vũ mà bay lên trời.

Sở Phong ung dung thôi động Hồn Chuông hấp thu những quang vũ kia lại chỗ này, sau đó lại bắt đầu sử dụng dị thuật mà luyện hóa chúng thành hạt thần tính.

Mấy người nhờ có bùa chết thay mà thoát được vòng xoáy tử vong, thế nhưng cũng không có cách nào hoàn toàn trốn khỏi.

Mấy ngọn núi đỏ như máu hình bán nguyệt vây ở phía sau ngăn cản đường lui của bọn họ, hơn nữa còn không ngừng phóng ra sấm sét màu đỏ chết người. Mà con đường thoát thân còn lại thì lại bị Ngô Luân Hồi chặn đứng.

Sở Phong đang không ngừng mạnh lên, mà bọn họ lại ngày càng suy nhược, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ là phải chết không nghi ngờ.

“Thật muốn giết chết hắn a!” Đại Diễn Chiến Thể lẩm bẩm, gã trả giá rất lớn mới thoát khỏi khu vực công kích của sấm sét màu đỏ kia, trốn được qua khu biên giới an toàn chỗ này. Bây giờ càng nghĩ lại càng cảm thấy hận, gã nhìn chòng chọc Sở Phong, hai mắt đều sắp phun ra lửa.

“Di đà phật, phật gia cũng muốn giết chết hắn!” Phật quang của Thích Vũ chiếu rọi khắp nơi, hắn ta cũng vô cùng căm hận, muốn xử đẹp Sở Phong, nhưng lại càng muốn làm thịt Âu Dương Phong hơn.

Trên thực tế, Ngô Luân Hồi mạnh hơn rất nhiều so với những gì bọn họ tưởng tượng. Sau khi thôi động dị thuật hấp thụ lượng lớn hạt thần tính thì hắn chủ động tiến công, đánh qua bên này.

Ầm!

Hồn Chuông chấn động kịch liệt, sóng âm trong chớp mắt đã công kích lại đây, quét ngang hết thảy mọi người.

Đối với bọn họ mà nói, chuyện này quả thực chính là giây phút sống còn. Bởi lẽ Ngô Luân Hồi đích thân công kích, khẳng định sẽ là đại khai sát giới. Mà mỗi người bọn họ lại bị sấm sét đánh cho thương tích đầy mình từ lâu, ngay cả tứ chi còn không toàn vẹn chứ nói gì đến chống trả.

Coong coong coong...

Quả nhiên đây là lần công kích vô cùng mãnh liệt. Cho dù chỗ này tập trung rất nhiều cao thủ như Thích Hoành, Vũ Hóa Thần Thể, Kim Lân đạo tử và Ánh Trích Tiên đi chăng nữa thì ngăn cản công kích cũng vô cùng vất vả.

Điểm quan trọng nhất chính là Sở Phong còn đang cười lạnh, hắn đang thôi động ánh sáng linh hồn để kích hoạt trường vực đã vẽ xong từ lâu trên mặt đất kia, muốn cho nổ tung chỗ này để phối hợp với thế tiến công của hắn.

Sắc mặt mọi người kinh hãi, quả thực là chó cắn áo rách, nhà đã dột còn gặp mưa rào, xui không thể tả! Ngô Luân Hồi kia là đang muốn ép chết bọn họ.

“Ngô Luân Hồi, ngươi quá ngông cuồng rồi. Thật cho rằng một mình ngươi có thể giết chết toàn bộ chúng ta sao? Các vị, chúng ta hãy đồng tâm, không nên nghĩ để người khác bán sức trong khi bản thân lại ở phía sau chờ cơ hội thoát thân, nếu như chúng ta cùng nhau ra tay, cho dù cơ thể đang bị thương nặng thì ít ra cũng có khả năng giết chết hắn!” Đại Diễn Thánh Thể nhỏ giọng kêu gọi.

“Không sai, rất có lý. Nếu như chúng ta đồng tâm hiệp lực thì nhất định có thể giết chết tên này!” Tử Hà Kim Thân cũng lên tiếng, ánh mắt nhấp nháy.

Ầm!

Trong nháy mắt, mọi người đều phản ứng lại. Bởi vì đây chính là tình hình thực, nếu như chỉ muốn trông cậy vào người khác cứu mạng, trong khi bản thân lại trốn ở phía sau, như vậy thì cuối cùng tất cả đều sẽ chết.

Đầu tiên, Kim Lân đạo tử phóng ra một luồng ánh sáng linh hồn quỷ dị, đây chính là một thuật phá vạn pháp điển hình, uy năng vô cùng mạnh.

“Om!”

“Ma!”

Thích Hoành và Thích Vũ lần lượt hét lên chân ngôn của Phật Tộc, trong miệng bọn họ lập tức phóng ra năng lượng thần bí kinh thiên, hóa thành phù văn phức tạo mà lao đến phía trước. Ngay sau đó mặt đất liền rạn nứt, ầm ầm sụp đổ, cảnh tượng vô cùng đáng sợ, lực tàn phá rất khiếp người.

Bình Luận (0)
Comment