Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ầm!
Trường vực mà Sở Phong bố trí đã dựng lên một mảnh phù văn lớn, va chạm với năng lượng tinh thần mà mấy người kia phát ra. Ngoài ra còn có Hồn Chuông của hắn vẫn không ngừng phát ra sóng âm công kích.
Vùng đất này liền phát ra vụ nổ lớn, chiến đấu vô cùng ác liệt, mà ngọn núi đỏ như máu kia lại phóng ra sấm sét lần nữa, hơn nữa phạm vi công kích lại càng mở rộng, đã lấn sang cả mảnh đất bên này.
Sở Phong quyết đoán rút lui!
Những người kia cũng hốt hoảng tránh né, dáng vẻ vô cùng chật vật, suýt nữa đã rơi vào phạm vi công kích của sấm sét tử vong kia lần nữa.
Sở Phong lên tiếng: “Thật muốn bán tất cả các ngươi a, sau đó yêu cầu mấy lão quái vật trong tộc các ngươi lấy các loại thần vật quý hiếm đến chuộc. Chẳng qua là có chút không thích hợp, để cho ổn thỏa nhất thì vẫn nên biến các ngươi thành hạt thần tính, như vậy mới đáng tin!”
“Ngươi nói cái gì?!” Có người nghe xong liền chấn động thần hồn, ngày càng cảm thấy động cơ này có chút quen thuộc, bọn buôn người?
“Ông nội Ngô Luân Hồi của ngươi nói là muốn bán đứt các ngươi, lại càng muốn nói cho các ngươi biết, ông nội Ngô của ngươi thực ra cũng chính là ông nội Sở kính yêu của các ngươi!” Gương mặt thoạt nhìn còn có chút ngây ngô non nớt của Ngô Luân Hồi lại phát ra lời lẽ kinh người như thế, chính thức chiếu cáo thiên hạ.
Hiện trường lúc này quả thực không khác gì ong vỡ tổ!
Mặc dù có rất nhiều người đã nghi ngờ từ lâu, thế nhưng lại không có chứng cứ gì. Bởi vì khuôn mặt của tiểu tử Ngô Luân Hồi kia quá non nớt, mới chỉ là dáng vẻ mười bốn mười mười năm tuổi mà thôi, quả thực không giống Sở Phong một chút nào.
Điểm mấu chốt chính là, trong cơ thể của Ngô Luân Hồi đang chảy huyết mạch của nhân vương. Mà năm đó, máu của Sở Phong rơi xuống bị người khác thu thập được lại không phải là loại huyết thống kia.
Hơn nữa, Ngô Luân Hồi cũng đã làm rất nhiều việc chính nghĩa, ví dụ như giao chiến sinh tử với Sở Phong, chuyện này quả thực có tính lừa dối quá cao.
“Định mệnh!” Đại Diễn Chiến Thể lập tức giận dữ, gã có cảm giác như đang bị Sở Phong trêu đùa. Hóa ra Ngô Luân Hồi lại chính là Sở Phong, cái lũ buôn người đó bây giờ lại đang dây dưa chém giết với bọn họ.
Phía xa, rất nhiều người đang quan sát trận chiến cũng há hốc mồm kinh hãi, mỹ thiếu niên nhanh nhẹn kia lại chính là Sở Phong? Chuyện này quá có tính oanh động rồi.
“Lạc Âm, chúng ta đi giết chết hắn!” Đại sư tỷ của Đại Mộng Tịnh Thổ lên tiếng, mạnh mẽ đề nghị mọi người cùng nhau xông lên giết Sở Phong. Bởi lẽ chuyện này cũng quá có mùi vị châm chọc.
Đây chính là đại ma vương Sở Phong đó! Các người cự tuyệt hắn ở ngoài cửa, không cho hắn tham gia thịnh hội của Đại Mộng Tịnh Thổ. Ai lại có thể ngờ rằng hắn lắc mình một cái đã biến thành Ngô Luân Hồi, thản nhiên nhận được thiệp mời vàng kim của bọn họ, sau đó ung dung thong thả mà tham gia, chuyện này cũng quá vả mặt đám người Đại Mộng Tịnh Thổ rồi.
Một số đệ tử của Đại Mộng Tịnh Thổ đều trở lên nóng nảy.
Lúc này, Tần Lạc Âm đã lên tiếng: “Đừng lỗ mãng. Các ngươi không nhìn thấy sao? Hắn dám tuyên bố thân phận thực trước mặt mọi người, lại còn âm thầm khắc họa rất nhiều phù văn ở nơi này, đây chính là đang đợi người xem cuộc chiến tự chui đầu vào tròng!”
Nàng quá hiểu Sở Phong, cái tên gia hỏa vô sỉ kia tuyệt đối lại khắc xuống trường vực, đây là đang phòng bị hay là muốn lừa gạt Đại Mộng Tịnh Thổ các nàng?
“Khụ, ta là sợ đám người bị sấm sét đánh chạy mất, nên mới bố trí một ít.” Sở Phong bí mật truyền âm.
“Lừa ai chứ, ngươi chính là đang muốn mê hoặc người của chúng ta tiến vào trong!” Tần Lạc Âm truyền âm đáp trả.
“Sở Phong, Ngô Luân Hồi, lũ buôn người đáng chết các ngươi, quả thực là không biết xấu hổ!” Đại Diễn Chiến Thể rít gào, gã vô cùng không cam lòng.
Trên thực tế, chỉ cần là người đã nếm thử công kích của tia sét màu đỏ thì đều hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Phong. Đánh tới tận bây giờ mới biết được thân phận thực sự của chính chủ, cảm giác bị sỉ nhục không nhẹ.
“Này, chào các vị đã lâu không gặp, thực là tưởng niệm nha!” Sở Phong cười ha ha mà lên tiếng chào hỏi tất cả mọi người, trong nháy mắt khiến cả đám người đều hận đến nghiến răng kèn kẹt, lỗ mũi cũng sắp bốc khói trắng!
Tỉ mỉ mà nghĩ thì từ khi tên Ngô Luân Hồi kia không còn “nghĩa bạc vân thiên” nữa thì phong cách làm việc quả thực là y sì một khuôn với Sở Phong, đều là bọn buôn người.
Đã liều mạng đến bước đường này mà tên gia hỏa kia vẫn còn mặt mũi nói đã lâu không gặp, hư hừ, lại còn tưởng niệm cái mắm khô gì! Đây chính là trắng trợn khiêu khích, là chế giễu tập thể, khiến cho người khác muốn một gậy đập chết hắn!
“Các đạo hữu, ta thực sự không chịu nổi nữa. Chúng ta hợp lực với nhau mà còn không thể tóm hắn sao? Giết a!” Có người lớn tiếng cổ vũ, gã quả thực rất muốn ngay lập tức hạ gục Sở Phong.
“Các vị lão huynh đệ, các vị lão muội muội! Ta cảm thấy chúng ta đã tách nhau ra quá lâu rồi, đừng vội giao thủ, chúng ta đến ôn chuyện cũ.” Ở bên kia, Sở Phong đang nhe hàm răng trắng bóc đáp lại, dáng vẻ rất chi là gợn đòn.
“Đúng nha, thực sự rất lâu đã không bán thánh tử thành nữ rồi, ông nội Âu Dương đây quả thực có chút không quen!” Âu Dương Phong cũng gật đầu phụ họa, sau đó phụt một tiếng liền phun nước miếng như mưa. Có thể tùy tiện phun nước miếng, nó cảm giác sảng khoái hơn nhiều lắm!
“Bá Thần Thể, Âu Dã, ngươi đây là xảy ra chuyện gì? Ngươi không phải là con trai của Quân Đà Cổ Thánh sao?” Có người hét to.
Âu Dương Phong đang cao hứng bừng bừng, thế nhưng khi nghe thấy câu này, sắc mặt nó thoáng cái đã hiện lên chi chít hắc tuyến. Nó phẫn nộ gào lớn: “Cái mắm gì mà con trai của Quân Đà? Ta chính là ông nội Âu Dương của các ngươi, Âu Dương Phong Thần Vương, hiểu chửa?!”
Mọi người nghe xong lời giới thiệu của cóc Âu Dương liền trợn trắng mắt, Bá Thần Thể kia cũng là hàng giả a, chính là con cóc tinh trên Địa Cầu đúng không?
Quần chúng đều muốn chửi má nó! Bỏ sót một Sở Phong thì cũng đành thôi, kết quả lại nhảy ra thêm một con cóc mắt lé phun nước miếng khắp nơi mà ngông nghênh lừa dối mọi người như thế, chuyện này khiến trái tim của bọn họ quá tổn thương rồi có được không!
“Ta cảnh cáo các ngươi, kẻ nào dám nói Âu Dương ta có quan hệ với Quân Đà, ta diệt mười ba tộc của các ngươi!”
“Chư vị, đến nước này mà mọi người còn nhịn được sao? Đây chính là đại ma đầu Sở Phong, tiếng xấu lan xa, chính là lũ buôn người!” Có người truyền âm đến mấy trăm tiến hóa giả đang đứng quan sát chiến trường ở phía xa, muốn xúi giục bọn họ tham chiến: “Ngoài ra, hắn còn vô sỉ đê tiện đến cực điểm, lấy hình tượng vĩ đại thanh liêm Ngô Luân Hồi mà xuất hiện, điều này chính là đang sỉ nhục chúng ta. Các vị, ta ở nơi này xướng nghị quần hùng khởi nghĩa, cùng nhau đồ ma!”