Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sắc mặt của bà lão lập tức chấn động, gật đầu thật mạnh và nói: “Có lý!” Bà ta cũng bắt đầu lộ vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng, sự thật lại là Đại Diễn Chiến Thể bị Sở Phong băm, chặt đứt hơn nửa bàn chân, linh hồn không hoàn chỉnh cho nên không nhớ nổi bản thân là ai, một mình lầu bầu tự kỷ ở chỗ này, buồn rầu cố gắng tự hỏi rốt cuộc bản thân gã là ai, sao lại thế này!
“Tỉnh cũng tỉnh rồi, sao hắn không nói lời nào vậy?”
Một người khác mở to mắt, ánh mắt lạnh lẽo và nhìn thẳng về phía trước.
“Đây là Tử Hà Đạo Thân, máu chảy trong cơ thể là màu tím, người có dòng máu này rất dễ hiểu thấu đạo lý, hắn bị sao vậy, không lẽ cũng đang tìm hiểu điều gì?” Một lão quái vật hoài nghi.
“Luân…Hồi!” Cuối cùng Tử Hà Đạo Thân cũng mở miệng, ánh mắt càng sáng chói hơn, sau đó hắn ta bất động, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, chùm tia sáng rực rỡ như muốn xuyên qua hư không.
Một lão quái vật hít hà một hơi, cảm thán nói: “Không hổ là Tử Hà Đạo Thân, rốt cuộc hắn đã trải qua điều gì mà muốn tìm hiểu luân hồi, thật khó lường, đáng tiếc là hắn trở về quá sớm, nếu không hắn sẽ hiểu biết sâu hơn. Chúng ta đừng quấy rầy hắn, cho hắn thời gian để hắn một mình lĩnh ngộ, đó chính là luân hồi!”
Hai ông bà lão bên cạnh tràn đầy sự đồng cảm, nghiêm túc gật đầu.
Trên thực tế là, Tử Hà Đạo Thân hận Ngô Luân Hồi thấu xương, băm hắn ta thành từng mảnh, chỉ để lại một bàn chân, sự oán hận và căm thù của hắn ta sâu đến tận xương tủy, sở dĩ hắn ta nhắc mãi hai chữ luân hồi là đang hận Ngô Luân Hồi, đáng tiếc, ký ức không trọn vẹn cho nên đã quên mất chữ Ngô.
“Nhân vật ngút trời của Phật tộc đã thức tỉnh.” Một bà lão nhìn chằm chằm vào Thích Vũ một thế hệ hộ pháp kim cương của Phật tộc, vô cùng nghiêm túc, sợ hắn ta có vấn đề, vì Phật tộc xếp hạng nhất nhì trong vũ trụ, thực lực quá mạnh, nếu Phật tử của bọn họ xảy ra chuyện gì ở đây thì tình hình nhất định rất không ổn.
“Phật tử Thích Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?” Một bà lão hỏi nhỏ, vì bà ta cảm thấy ánh mắt của Thích Vũ mờ mịt quá mức, có phần hỗn loạn.
Điều này khiến cho bà ta thấp thỏm, hơi lo lắng.
Nhưng ngay sau đó, Thích Vũ đột nhiên khẩu chiến sấm sét, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, vòng quanh bốn phương mỗi lần đi bảy bước: “Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!”
Trong nháy mắt, những lão quái vật trong Thần Điện đều khiếp sợ, trợn to mắt nhìn chằm chằm phật tử Thích Vũ cả người phát ra phật quang màu vàng, đứng yên ở đó.
“Chúng ta lùi ra phía sau, lùi ra ngoài, đừng quấy rầy hắn, đây quả thực là một Chân Phật, phật tính quá mạnh, đây là ngộ đạo sao? Không phải muốn xây dựng nền móng cực mạnh cho Phật tộc chứ?”
Cả đám lão quái vật chấn động, tất cả đều lùi về phía sau, không muốn quấy rầy hắn ta.
Trên thực tế, đây là sự giải tỏa khát khao tốt đẹp trong đáy lòng của Thích Vũ, vì hắn ta quá thê thảm ở một thế giới khác, không chỉ bị Sở Phong băm rồi ném về một bàn chân mà còn bị con cóc Âu Dương dùng đao hồn đâm loạn xạ, vị Phật tử đi đứng không bình thường này, suýt chút nữa phát điên.
Hắn ta chịu kích thích quá lớn, cuối cùng vào thời điểm khát khao nếu hắn ta là Chân Phật, đạt được thân thể bất khả chiến bại, nhất định sẽ không bị trấn áp và tất nhiên hắn ta sẽ giết chết Sở đại ma đầu và con cóc kia.
Cho nên khi tàn hồn của hắn ta trở về, có một loại khao khát mãnh liệt, hy vọng bản thân trở nên mạnh mẽ, vì vậy hắn ta thể hiện khát khao trong lòng ra ngoài.
Thần Điện của Đại Mộng Tịnh Thổ yên tĩnh, một đám lão quái vật lùi về phía sau, định rời khỏi nơi này, để lại vài vị “Kỳ tài ngút trời” ở đây ngộ đạo.
Đồng thời, bọn họ cũng đang thảo luận xem ai là người cuối cùng trở về.
“Ta suy đoán là La Thế Vinh, hắn có đạo hạnh cao thâm và đến từ hỗn độn Thiên Thần cung.”
“Không sai, chắc là hắn rồi, hiện giờ hắn vững như tảng đá, ngồi xếp bằng ở đây, có thể là người thức tỉnh cuối cùng.”
Cả đám lão quái vật cho là như vậy.
Trên thực tế, tất cả mọi người có sống lại thì La Thế Vinh cũng không thể nào tỉnh nữa, vì hắn ta đã bị Sở Phong xử lý hoàn toàn, không có hồn quay về.
“Ừm, chúng ta cứ yên lặng chờ đợi, nhìn một số kỳ tài ngộ đạo có thể lĩnh ngộ được gì, xem ai là người cuối cùng quay về!”
Nếu bọn họ ôm suy nghĩ này, kết quả cuối cùng nhất định rất “Xuất sắc”.
Ở một thế giới khác, Sở Phong đang thể hiện sức mạnh to lớn, bây giờ hắn đang thực sự thể hiện phong cách của đại ma đầu, diệt xong Đại Diễn Chiến Thể, giết Tử Kim Đạo Thân, đánh gục Thích Vũ…
Hiện tại, hắn dốc toàn lực ứng phó, thúc giục Hồn Chuông, đánh gãy một cánh tay của Thích Hoành, đoạt lấy luyện hóa trong Hồn Chuông.
“Phật tử, cánh tay của ngươi mất rồi, còn không mau đến đây nhặt.”
“A di đà phật!” Rốt cuộc Thích Hoành cũng không có cách nào giữ được hình ảnh trang nghiêm của Đức Phật, tam thi thần(1) giậm chân giận dữ, không thể nhịn được nữa, nhìn đối phương dùng Hồn Chuông đè nát cánh tay của y, luyện hóa hạt thần, căm phẫn vô biên.
(1) Tam thi thần: gồm có Thượng Thi ở đầu, Trung Thi ở ruột và Hạ Thi ở dưới chân người. Đạo giáo cho rằng 3 phần trên giữa và dưới đều có vị thần trú ngụ trong đó.
“Xin lỗi Nguyên huynh, vừa rồi không khống chế tốt cho nên chém đứt một cái đùi của ngươi, dù sao đây cũng là tinh thần lực, ngươi tu dưỡng một thời gian sẽ khỏi thôi, có thể bù đắp lại, chớ kiêu căng nóng nảy.” Sở Phong mở miệng.
Trong chuông lớn, cũng có một chân của Nguyên Thế Thành, hóa thành Tinh Thần Quang Vũ. Ở nơi xa, khuôn mặt của Nguyên Thế Thành đen như đáy nồi.
Ngoài ra, sắc mặt của Vũ Hóa Thần Thể cũng xanh mét, gã cũng thiếu một chân, hận muốn điên.
Đột nhiên, tim của Sở Phong đập nhanh, cảm giác như sắp tận thế đến nơi, sau đó bỗng chốc hắn ngẩng đầu lên và nhìn về nơi yên tĩnh cuối cùng ở phía xa, linh hồn của hắn có cảm ứng!
Cùng lúc đó, ngoài chiến trường, tiểu loli tóc bạc ở nơi xa kêu to: “Thật đáng sợ, ta muốn khóc, cảm giác trời sập đất lún, có tai họa lớn ập xuống.”
Không thể không nói, thần giác của tiểu công chúa Á Tiên tộc này quá nhạy bén, vượt xa rất nhiều người, gần như có cảm ứng cùng lúc với Sở Phong.
Ầm!
Cuối đường chân trời, một sự áp bức vô hình đang đến, lúc này, những người khác cũng có cảm ứng, trong nháy mắt tất cả đều thay đổi sắc mặt.
“Huyết khí ngập trời, dương cương đạt đến cực điểm, quá khủng bố, trốn đi!” Có người kêu to.
Hiển nhiên, loại áp bức vô hình này đến gần quá nhanh, bây giờ mọi người đã nhìn thấy, huyết quang đỏ đậm tận trời, bao phủ khắp trời cao, đang nhanh chóng tới gần như sóng to gió lớn, thổi quét trên trời dưới đất!
Sự tồn tại này khủng bố đến mức nào?
“Trốn đi!”
Những người đứng xem trận chiến từ xa đều chạy thoát, ngay cả Tần Lạc Âm cũng không chút do dự, dẫn theo mấy trăm đệ tử từ Đại Mộng Tịnh Thổ bỏ chạy với tốc độ cực nhanh, nếu ở lại lâu hơn thì chắc chắn sẽ chết.