Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1618 - Chương 1617: Tấm Ván Quan Tài Cũng Không Áp Chế Nổi Hắn Ta (2)

Thánh Khư Chương 1617: Tấm ván quan tài cũng không áp chế nổi hắn ta (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Huyết khí kia ẩn chứa dương khí ngập trời, loại hồn thể này có tổn hại rất lớn đối với bọn họ, nếu va chạm vào, đủ để khiến cho rất nhiều người chết, bị đốt cháy và hóa thành tro bụi.

Cuối đường chân trời, thú dữ rít gào, chim hung hót vang, trên trời dưới đất đều có những người tiến hóa cấp bậc rất cao ngồi trên thú cưỡi bay như tên bắn, nhanh như lũ bất ngờ vỡ đê, như thủy triều cuồn cuộn mãnh liệt, kiêu ngạo vượt tới nơi tận cùng rất nhanh.

Trên mười vạn kỵ binh đều vô cùng mạnh mẽ, giữa không thiếu cao thủ cấp bậc Kim Thân, gió cuốn mây tan, hò hét xung phong liều chết đến đây.

Những thú cưỡi đó có thú dữ và chim hung, hình thể vô cùng lớn, vì vậy che trời che lấp mặt trời, huyết khí cuồn cuộn, đi cùng với nhau, quả thực có thể khiến cho thánh nhân sợ hãi.

Sở Phong thầm than, không có thời gian, không có cách nào giải quyết sạch đám người Kim Lân, Thích Hoành, Vũ Hóa Thần Thể, quân đội người tiến hóa ở thế giới này xuất hiện!

Nếu tiếp tục chậm trễ nữa thì bảo đảm sẽ chết ở đây, loại huyết khí này tiếp nối nhau, hơn nữa trận chiến hoàn toàn không có cách nào ngăn cảm, ngay cả ngọn núi thiêng cổ xưa có rơi từ trên trời xuống cũng sẽ bị lật tung.

“Ngươi được tự do, chạy trốn đi.” Sở Phong loại bỏ màn vực, không tiếp tục dẫn tia chớp màu máu trên ngọn núi, để tất cả mọi người khôi phục tự do.

Âu Dương Phong nóng nảy, nói: “Sao lại thả bọn họ ra?”

Sở Phong nói nhỏ: “Đương nhiên là để bọn họ chạy trốn, dẫn đám kỵ binh đang ùn ùn kéo đến chạy theo!”

Quả nhiên, tất cả mọi người bắt đầu trốn đi nơi khác, từ người quan sát trận chiến từ xa đến người của Đại Mộng Tịnh Thổ rồi đến người thoát khỏi vòng vây, chạy tán loạn, liều mạng chạy như bay.

Sở Phong thừa lúc loạn lạc kéo Âu Dương Phong, vèo một tiếng vọt vào Tràng Vực đang mở, trực tiếp biến mất, hắn dẫn theo con cóc ẩn thân trong một Tràng Vực bí ẩn khác.

Trong nháy mắt, bọn họ ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Ầm ầm ầm…

Thiên binh vạn mã chạy như điên, đuổi giết tất cả linh thể.

“Không được bỏ sót một ai, những sinh vật này đến từ dị vực rất có ích cho thí nghiệm Thần Chỉ, đều là tư liệu tốt, vả lại bọn họ đã nắm một số phương pháp, đáng tham khảo.”

Có người đang dùng tinh thần truyền âm, chấn động chiến trường.

Đại quân xung phong liều chết xông đến, tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phương xa, có linh thể bị đuổi theo, không phải bị bắt sống thì là bị nổ tung do huyết khí cuồn cuộn đánh vào.

“Cẩn thận một chút, đây đều là âm linh đến từ âm phủ, dương khí của ngươi quá nặng mà số người lại rất nhiều, huyết khí và dương khí hòa hợp cũng đủ khiến bọn họ bị nổ tung.”

Âu Dương Phong nghe thấy lời nói đó thì sắc mặt trắng bệch, hắn ta là thần thú, nhưng trong hoàn cảnh này vẫn không làm gì được, để mặc cho số phận, nếu thật sự bị bắt, hắn ta và Sở Phong cũng không thể lo được cho đối phương.

Quân đội người tiến hóa trung thành với một vị thần linh nào đó, dương khí ngút trời, trời sinh bọn họ là khắc tinh của loại linh thể này!

Rốt cuộc đại quân đã đi qua, Sở Phong nhìn xung quanh ngoài Tràng Vực, nhìn thấy còn có mấy người chưa rời khỏi, có người cấp Kim Thân, cũng có người cảnh giới Tố Hình.

Cuối cùng, hai người cấp Kim Thân cũng rời đi, hướng về ngọn núi màu máu, đi quan sát thuốc tiên do máu của thần thú tưới vào.

Hiện trường chỉ còn lại bốn người, Sở Phong cảm thấy sự đe dọa không lớn nên dù cho có người cấp Kim Thân ở đây, chưa chắc hắn không có một trận chiến ngang tài ngang sức, vì trước đây không lâu thực lực của hắn và Âu Dương Phong tăng vọt, hưởng thụ một bữa tiệc to lớn.

“Chà, có âm linh nhìn trộm!” Đột nhiên, một người trẻ tuổi khiển trách, gã cầm một bảo kính trong tay, nhìn rõ âm dương, có thể chiếu rọi âm khí gần đó.

“Thần giác của tiểu hầu gia thật nhạy bén, bội phục!” Một kỵ sĩ khen ngợi.

Thân phận của tiểu hầu gia trẻ tuổi này rất cao, thực lực ở chuẩn cấp Kim Thân, toàn thân mặc giáp màu xanh hoàng gia, ưng thị lang cố(2), vô cùng sắc bén.

(2) Ưng thị lang cố: chỉ người có ánh mắt sắc bén, độc ác, người lòng lang dạ thú.

Sở Phong kéo Âu Dương Phong ra, vì không thể trốn tránh nữa.

“Âm linh, La Thế Vinh đâu?!” Tiểu hầu gia kia quát.

Ánh mắt của Sở Phong hiện lên tia kỳ lạ, dần dần nhận ra, đây là thủ lĩnh của một đội quân đã đạt thành giao dịch với La Thế Vinh, thế mà lại là một tiểu hầu gia, hơn nữa lần này dẫn theo đại quân đến là muốn tiêu diệt toàn bộ linh thể!

Sở Phong mở miệng: “Tiểu hầu gia, ngươi tới trễ rồi, La Thế Vinh đã tiết lộ sự thật, bắt buộc phải dẫn dắt bọn ta huyết chiến với một đám thiên tài cấp đỉnh, cuối cùng bất hạnh tử trận.”

“Các ngươi là ai?” Tiểu hầu gia kia hỏi.

Sở Phong nói: “Ta là Diêm Lạc của Thi tộc, hắn là Đại Diễn Chiến Thể và bọn ta với La Thế Vinh là đồng minh, đội quân của bọn ta khai chiến với những người đó, đáng tiếc là La huynh đã chết.”

“Ừm, La Thế Vinh quả thực từng nói đến tên của các ngươi, nói có thể mượn sức, đáng tiếc, bổn tọa đã tới chậm một bước.” Tiểu hầu gia nói.

Sở Phong gật đầu và nói: “Đúng vậy, La huynh nói tiểu hầu gia hứa hẹn sẽ cho bọn ta dị thuật, vì vậy hai người bọn ta sẵn lòng mạo hiểm làm việc, sau trận đại chiến thì bọn ta đã chờ ở đây để gặp tiểu hầu gia.”

“Rất tốt, bổn tọa nhất định không để các ngươi thất vọng, ta cần các ngươi phối hợp, giải thích kỹ càng về tình hình ở vũ trụ của các ngươi cho ta nghe!” Tiểu hầu gia này rất vừa lòng.

“Tiểu hầu gia, dị thuật kia…” Sở Phong lại đề cập lần nữa.

Tiểu hầu gia nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn ném cho Sở Phong một khối nam châm, ở giữa có ấn ký tinh thần, ghi chép lại dị thuật nào đó và nói: “Cho ngươi!”

“Cảm ơn tiểu hầu gia!” Sở Phong mỉm cười.

Bên cạnh, Âu Dương Phong nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, tuy rằng là người một nhà, nhưng hắn muốn nói là nói, thằng cháu Sở Phong này đúng là trứng Quân Đà, vậy mà lại lừa được một loại dị thuật?

Âu Dương Phong cảm thấy, lỡ như La Thế Vinh ở dưới suối vàng biết được thì tấm ván quan tài cũng không áp chế nổi hắn ta, nhất định hắn ta sẽ bò ra liều mạng với Sở Phong, bị giết chết thì thôi đi, sau khi chết còn bị lợi dụng như vậy, không có đạo đức, không có tiết tháo!

Kỵ binh tung hoành trên cánh đồng hoang vu, các loại thú cưỡi thú dữ chim hung, gào thét xông tới, huyết khí cuồn cuộn và dương khí dâng trào, phát động một cuộc đuổi giết nghìn dặm.

Bất kể là người của Đại Mộng Tịnh Thổ hay đám người Kim Lân, Ánh Trích Tiên, Thích Hoành và Vũ Hóa Thần Thể, tất cả đều chạy trốn rất nhanh, triển khai một cuộc trốn chạy.

Bọn họ không thể ngờ rằng, lần này lại không như ý, mới tiến vào thế giới này có mấy ngày thôi, vậy mà quân số giảm nhanh vượt quá hai phần ba.

“A…” Trong đại quân huyết khí ngập trời kia, linh thể lạc hậu rất dễ nổ tung, không thể ngăn nổi loại huyết khí dương cương khủng bố này.

Bình Luận (0)
Comment