Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này Sở Phong rất ung dung, ứng phó với tên tiểu hầu gia Phổ Lâm này, khá bình tĩnh, nói ra những lời giống như đều là sự thật.
Chỉ có Âu Dương Phong bên cạnh mới biết, Sở Phong nói dối đầy miệng hết bài này đến bài khác, hoàn toàn không có câu nào là thật, ngay cả tên cũng là giả.
Lúc này, một đội kỵ sĩ vội vàng trở về, đáng tiếc, đôi tay của bọn họ trống trơn, không có thu hoạch gì.
“Bẩm báo tiểu hầu gia, đàn âm linh rất tàn nhẫn đối với bản thân, vất vả lắm mới bắt sống được một ít, nhưng cuối cùng đều tự nổ tung, trước mắt không còn người sống nữa.”
“Cái gì?!” Phổ Lâm kinh ngạc, đồng thời rất đau lòng, đây đều là những tư liệu dị vực mà gã định hiến cho phòng thí nghiệm Thần Chỉ, lại tự nổ tung.
“Thu thập mảnh vỡ linh hồn của bọn họ.” Phổ Lâm hạ lệnh.
“Không có cách nào thu thập, các loại đồ vật đều không thể ngăn cản những mảnh vỡ linh hồn đó rời đi.” Một kỵ sĩ bẩm báo.
Trong lòng Sở Phong kinh ngạc, trước kia hắn cũng từng thử ngăn cản mảnh vỡ linh hồn rời đi, nhưng đều thất bại, chỉ có dùng Chuông Hắc Sắc được luyện thành ở dương gian mới có thể ngăn cản.
Bây giờ xem ra, sau khi hạt giống này hóa thành binh khí cũng cực kỳ thần bí và lạ thường.
Ánh mắt của Phổ Lâm trở nên đáng sợ, nói: “Đuổi theo cho ta, nhưng đừng chèn ép chúng quá, ta muốn chúng sống, hiểu không? Điều này rất quan trọng, linh thể dị vực là tư liệu tốt để hiến tế cho thần linh!”
“Tuân lệnh!” Đội kỵ binh nhanh chóng rời khỏi, cũng đi thực hiện mệnh lệnh mà Phổ Lâm vừa đưa ra.
Lúc này, Sở Phong dùng tinh thần lực làm ẩm khối nam châm trong tay, chạm vào ấn ký tinh thần bên trong, kiểm tra dị thuật mà Phổ Lâm đã trực tiếp đưa cho hắn.
Sau đó, hắn nhíu mày, hơn nữa còn thở dài.
“Sao ngươi lại thở dài?” Một kỵ binh chú ý tới hành động của hắn.
“Không có gì.” Sở Phong lắc đầu.
“Nói, có chuyện gì?” Phổ Lâm quay đầu lại.
“Cái này…” Sở Phong khó xử, sau khi im lặng một lúc thì mới mở miệng nói: “Tiểu hầu gia, chút dị thuật này không đủ.”
Cóc Âu Dương trong lòng không nói nên lời, toát mồ hôi lạnh, hắn ta rất muốn nói, tổ tông ơi, có lừa gạt cũng đừng lừa gạt đến mức đó được không? Ta có thể lừa được một loại dị thuật thì nên cảm thấy đủ đi, còn chọn lựa?!
Mặt khác, con cóc vẫn luôn cầu nguyện, có thể chịu đựng được một kiếp này, nhanh chóng thoát khỏi đây, như vậy coi như là may mắn rồi.
Huống chi có thể lừa được một loại dị thuật, hắn ta cảm thấy đúng là phải cảm ơn trời đất, cảm ơn đại lừa bịp Sở Phong.
Một khi toàn bộ thiên binh vạn mã quay về, huyết khí tràn đầy cộng hưởng với trời đất, cho dù con cóc là thần thú âm phủ cũng không chịu nổi, cảm thấy bản thân sẽ giải thể, sẽ nổ tung.
Sau khi Phổ Lâm nghe được thì lập tức nhíu mày, đôi mắt lộ ra sự lạnh lẽo, gã cảm giác Diêm Lạc này không biết điều, sau khi có được dị thuật còn dám chê bai?!
Người ở bên cạnh gã, sắc mặt của ba tên kỵ sư đều trầm xuống, một người trong đó khiển trách nói: “To gan, một âm linh nho nhỏ như ngươi mà cũng dám kén cá chọn canh, chê bai dị thuật của bọn ta, ngươi hiểu biết gì chứ!”
Trán của Âu Dương Phong đổ mồ hôi lạnh, thầm than không xong!
Sở Phong giải thích với Phổ Lâm: “Tiểu hầu gia ngài hiểu lầm rồi.”
Bộ dạng của hắn vô cùng thẳng thắn và thành khẩn, đề cập đến kinh nghiệm chiến đấu khốc liệt với một đám người khác.
“Đám người kia nắm giữ dị thuật, vì vậy lôi kéo được nhiều người, lúc này mới dẫn đến ta và La Thế Vinh đạo huynh sắp thắng thành bại. Đáng tiếc, một người anh hùng lợi hại như La huynh lại bị bọn họ liên thủ đánh bại, còn bị đối phương dùng dị thuật luyện hóa thành một hạt giống thần tính, kết cục thật đáng buồn.”
Cóc: “…”
“La huynh anh dũng hy sinh, thực sự đáng tiếc.” Sở Phong thở dài.
Âu Dương Phong không còn gì để nói, dùng sức ngậm miệng, tiếp tục im lặng, không dám tùy tiện nói lung tung, sợ làm lộ ngọn nguồn của Sở Phong.
“Những người đó cũng nắm giữ dị thuật, làm sao bọn họ thu hoạch được?” Một kỵ sĩ bên cạnh Phổ Lâm sửng sốt.
Sở Phong nói: “Nghe nói là gặp được người hầu của đệ tử Nữ Thần Ánh Trăng, truyền cho thủ lĩnh của bọn họ một loại dị thuật, muốn hắn dẫn mọi người đến nhờ cậy, ngay cả ta cũng trộm được một ít.”
Sau đó, hắn kể lại cách vận hành loại dị thuật này trước mặt mọi người.
Nói bằng lương tâm thì dị thuật của Phổ Lâm ban cho không kém dị thuật mà trước kia Sở Phong có được, Sở Phong cố ý chê bai, hơn nữa dị thuật mà hắn kể lại chỉ là phần đầu tiên, đám người kia còn nắm giữ dị thuật kế tiếp mạnh hơn.
Hắn làm như vậy, có thể nói là to gan lớn mật, muốn xin dị thuật lợi hại hơn.
“Đúng là dị thuật một hệ của Nữ Thần Ánh Trăng!” Sắc mặt của Phổ Lâm trở nên lạnh lẽo.
Dựa theo cách nói của vị tiểu hầu gia Phổ Lâm này thì những người đó không dám đến đây, vì vùng đất bên ngoài cao nguyên Hung Thú này thuộc khu vực thống trị của chiến thần.
Thủ hạ của Nữ Thần Ánh Trăng chỉ có thể xúi giục những linh thể đó chủ động đến nhờ cậy mà không thể tự mình phái người tới vây bắt.
Sở Phong kinh ngạc, hóa ra nơi này là địa bàn của chiến thần, vài vị thần linh và bạo chúa trong cao nguyên Hung Thú, bọn họ đều tự đối ứng rằng những cánh đồng hoang vu bên ngoài cũng là lãnh địa của bọn họ.
Lúc này, tin tức xấu lại truyền đến, quân đội rất khó bắt được người sống, những linh thể đó rất kiên cường, động một chút liền tự nổ tung.
Sau khi Phổ Lâm nghe được lập tức nổi giận, dẫn đại quân ra quân ồ ạt, chẳng lẽ phải tay trắng trở về?
Sở Phong và Âu Dương Phong đương nhiên biết, vì sau khi tự nổ tung còn có thể quay về vũ trụ ban đầu, nhưng một khi rơi vào tay những người này và bị đưa đến phòng thí nghiệm Thần Chỉ, hơn phân nửa là sống không bằng chết, mãi mãi không thể quay về.
Phổ Lâm nhìn thoáng qua Sở Phong và nói: “Những người đi theo ngươi và La Thế Vinh đều tử trận sao?”
“Rất nhiều người tử trận, nhưng có nhiều người quay súng lại bắn quân mình hơn, bọn họ cho rằng, thế lực mà La Thế Vinh đạo huynh nhờ cậy kém hơn một hệ Nữ Thần Ánh Trăng kia, cuối cùng bên kia không tiếc dị thuật, tùy tiện truyền thụ xuống, biểu hiện rằng thế lực bên trong rất mạnh mẽ.”
Sở Phong nghiêm túc và kiên nhẫn “Giải thích”, hắn nói điều tồi tệ là thủ lĩnh của đối phương nắm giữ dị thuật mạnh mẽ, có thể lôi kéo lòng người và biểu hiện sự hùng mạnh của đội quân một hệ của Nữ Thần Ánh Trăng, dẫn tới những người trung lập đều đến cậy nhờ.
“Dị thuật hoàn toàn không phải là vấn đề, thần linh bên chúng ta được xưng là chiến thần, thực ra sức mạnh là điều không thể nghi ngờ, dị thuật một hệ này không tính là mạnh nhất. Ta hỏi ngươi, có thủ đoạn gì có thể dẫn dắt những linh thể đó đến cậy nhờ chúng ta không?”
“Rất đơn giản, không thể vây bắt thô bạo như vậy, nếu nóng nảy ép buộc sẽ khiến bọn họ tự sát, chúng ta phải dụ dỗ, chờ đầu ngọn gió(1) lần này qua đi thì chúng ta đi mời chào. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là giết mấy tên thủ lĩnh phía bên kia, ví dụ như Thích Hoành, Kim Lân và Vũ Hóa Thần Thể.”
(1) Đầu ngọn gió: ví với phương hướng phát triển của tình thế.