Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Có lý, không ngờ xương cốt của những người đó cứng như vậy, động một chút lập tức ngọc nát đá tan, khiến cho người ta tức giận.” Phổ Lâm gật đầu.
Cuối cùng, gã lại nhìn về phía Sở Phong và nói: “Người làm việc cho ta, đương nhiên ta sẽ không bạc đãi, ngươi nói đối phương có dị thuật rất mạnh, hôm nay ta truyền cho ngươi dị thuật độc môn của chiến thần, để ngươi mở mang kiến thức một chút, xem cái gì mới là dị thuật mạnh nhất, có thể bễ nghễ chư thần.”
“Cảm ơn tiểu hầu gia!” Sở Phong ôm quyền.
“Tiểu hầu gia, cái này…Như vậy có tốt không? Dị thuật của chiến thần không thể truyền lung tung.” Một kỵ sĩ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Phổ Lâm rất bình thản, nói: “Không sao, tuy rằng là dị thuật trung cấp, nhưng đã được lưu hành trong quân, không phải bí mật bất truyền, còn nói đến dị thuật cao cấp thực sự, đừng nói đến ta, ngay cả cha của ta cũng không tiếp xúc được bao nhiêu.”
Sau đó, gã vứt một khối nam châm thần cho Sở Phong, ở giữa ghi lại một đoạn dị thuật, quả nhiên rất kinh người, mạnh hơn nhiều so với loại dị thuật mà Sở Phong lấy được từ đầy tớ trong động phủ của Nữ Thần Ánh Trăng và phức tạp khó hiểu hơn so với loại dị thuật mà trước đó Phổ Lâm đưa cho Sở Phong.
Sau khi Sở Phong ghi nhớ thì đưa nam châm thần cho Âu Dương Phong.
Con cóc không biết nói gì, đôi mắt nhỏ tỏa ánh sáng, kêu lên một tiếng khâm phục, khí chất khiêm tốn của Sở Phong tăng lên, đúng là có thể lừa bịp, kén cá chọn canh thành công, chỉ như vậy đã đổi được một loại dị thuật mạnh hơn.
Phổ Lâm nói: “Truyền lệnh xuống, không được ép chết bọn họ, nếu bọn họ đã ở trên mảnh đất này thì không thể chạy được, cứ từ từ, đợi qua mấy ngày nữa để Diêm Lạc đi thử xem.”
Một kỵ sĩ bên cạnh gã âm thầm truyền âm: “Tiểu hầu gia, truyền dị thuật cho hai người đó có ổn không, bọn họ thực sự có cách dẫn về nhiều người hơn sao?”
Phổ Lâm âm thầm đáp lại: “Phải thử liều một phen thôi, về phần hai người này, sau khi hết giá trị lợi dụng thì tiện tay xử lý, âm linh nho nhỏ có thể gây được sóng gió gì?”
Mà lúc này, Âu Dương Phong cũng âm thầm trao đổi với Sở Phong: “Ta muốn làm một mẻ lớn được không, giết tên tiểu hầu gia khốn kiếp này rồi cướp sạch đồ trên người hắn, nói không chừng còn có dị thuật lợi hại hơn.”
“Ừm, cứ ấp ủ đi, đến lúc thì động thủ!” Sở Phong đồng ý, hắn cảm thấy, đột nhiên muốn giết người hẳn là có thể giết Phổ Lâm và ba tên kỵ sĩ.
Nhưng mà, lời nói kế tiếp của Phổ Lâm trực tiếp đánh tan ý nghĩ của Sở Phong, hắn cảm thấy cần phải khắc chế, không thể ra tay lỗ mãng.
“Thấy được chứ, ngọn núi màu máu này bị nhuộm đỏ bởi máu của thần thú, đây là một trong những nơi gieo trồng dược thảo của chiến thần.”
Mấy ngọn núi màu máu này thuộc về chiến thần?
“Đây có tính là gì, chiến thần còn có một vài vườn thuốc lớn hơn nữa, nơi này chỉ có thể xem như vài đỉnh núi nhỏ mà thôi, không tính là vườn thuốc thực sự.” Một kỵ sĩ mở miệng.
Đồng thời, đội ngũ này của bọn họ phụ trách tuần tra, ngày thường đi giám sát các nơi gieo trồng dược thảo ở xung quanh.
Vì nơi này khá hoang vắng, khoảng cách quá xa, hơn nữa có bố trí Tràng Vực mạnh mẽ cho nên ngày thường rất ít khi tới đây.
Phổ Lâm nói: “Sinh linh yếu ớt không thể lên núi, sinh linh mạnh mẽ đều biết đây là núi thuốc của chiến thần, không ai dám mạo phạm thần uy.”
“Hóa ra đều là vật có chủ.” Âu Dương Phong cảm thán.
“Tiểu hầu gia, nghe nói mấy ngày trước có vài con thần thú xông vào chỗ sâu trong cao nguyên Hung Thú, muốn khai chiến với Thần Chỉ, kết quả là gì?” Sở Phong nhân cơ hội hỏi.
“Còn có kết quả gì, cho dù là thần thú cũng không được, mấy con thần thú đó tự cao tự suýt chút nữa bỏ mạng, cuối cùng phải bỏ chạy, để lại một lượng máu thần thú lớn.” Phổ Lâm thản nhiên nói rồi bổ sung thêm: “Qua mấy ngày nữa, bọn ta sẽ phụ trách áp tải một thùng máu thần thú đến đây tưới thánh dược. À, nếu ngươi biểu hiện tốt một chút, nói không chừng sẽ ban thưởng cho ngươi vài giọt, đây chính là máu thần thú ẩn chứa dương khí cuồn cuộn và cũng ẩn chứa các mảnh pháp tắc, đủ để tẩy sạch lượng âm khí lớn trên người của ngươi, khiến cho linh hồn của ngươi được lọc sạch, thoát thai hoán cốt.”
Nghe tới đây, Sở Phong lập tức xúc động.
Phải biết rằng đó là máu thần thú, ẩn chứa lượng dương khí lớn, là thần dược chí bảo, đủ để rửa tội cho thần hồn của bọn họ.
Ngay cả Âu Dương Phong cũng ngồi không yên, hắn ta là thần thú, được xưng là có máu thần, nhưng từ sau khi vào thế giới này, hắn ta đã biết, có lẽ bản thân có thể gọi là thần thú âm hoặc là quỷ thú, tinh hoa trong máu của hắn hoàn toàn không có cách nào so sánh với vật chất ẩn chứa trong thần thú trưởng thành ở thế giới này.
“Tiểu hầu gia, không phải ngài muốn dùng máu thần thú để khích lệ bọn họ đó chứ?” Một kỵ sĩ âm thầm truyền âm.
Phổ Lâm nói: “Sao có thể, cho dù có cơ hội thì cũng là giữ lại một ít cho chúng ta, bọn họ là cái thá gì, lợi dụng xong rồi giết thôi!”
Sở Phong và Âu Dương Phong cũng đang bí mật truyền âm, bàn bạc đối sách.
“Quá xa xỉ, dùng máu thần thú để tưới dược thảo, không cướp của bọn họ thì cướp của ai, đừng chạy trốn!” Âu Dương Phong kêu gào.
“Ừm, cho nên bây giờ đừng vội ra tay, đợi đến khi nhìn thấy máu thần thú thì trở mặt với bọn chúng!” Sở Phong gật đầu, đồng thời nhắc nhở Âu Dương Phong không được để lòi đuôi, tiểu hầu gia này cũng không phải người lương thiện gì.
Âu Dương Phong âm thầm gật đầu và nói: “Ta đã nhìn ra hắn không phải người tốt lành gì từ lâu, lợi dụng chúng ta xong bảo đảm sẽ giết người diệt khẩu, nhưng diệt ông đây dễ vậy sao, hắn đợi đến lúc khóc đi!”
Từ sau khi Phổ Lâm hạ lệnh, hàng chục nghìn kỵ binh này kiềm chế hơn, không dám săn lùng gắt gao, tất cả đều vì muốn đưa những tế phẩm dị vực đến phòng thí nghiệm Thần Chỉ.
Điều đó cũng dẫn tới việc đám người Tần Lạc Âm, Thích Hoành và Kim Lân chạy trốn dễ dàng hơn nhiều, nói cách khác, kết quả là chỉ có một bộ phận người trong số đó có thể trốn thoát, phần lớn đều bị giết!
Sở Phong chậm rãi đi dạo quanh vài ngọn núi màu máu, hắn quan sát địa thế và nghiên cứu Tràng Vực của núi thánh.
Vì hắn đoán rằng việc cướp máu thần thú sẽ có khó khăn lớn, đến lúc đó nhất định sẽ có đại quân áp sát, vây kín nơi này.
Hắn và Âu Dương Phong bàn bạc, cảm thấy rằng có thể đánh lén giữa chừng lúc bọn họ đang áp tải máu thần thú hoặc là chỉ có thể chờ sau khi tưới thuốc thần thì bọn họ có thể lên núi lấy máu từ trong vườn thuốc.
Phải suy nghĩ các loại vấn đề một lần, bọn họ bắt đầu tiến hành nhiều sự chuẩn bị.
Trong lúc này, Sở Phong lặng lẽ xóa hết dấu vết Tràng Vực từng được bố trí trước đó, dù sao trước mắt đám người Phổ Lâm cũng không hiểu thủ đoạn này.
“Ngộ nhỡ có người thông thạo về Tràng Vực đến đây và phát hiện ra thì không ổn.” Sở Phong vô cùng cẩn thận.
Trong lúc nhất thời, hắn và Âu Dương Phong không có việc gì để làm, vì đã giao hẹn với Phổ Lâm, chờ đến khi đầu ngọn gió này qua đi hắn sẽ đi chiêu hàng những âm linh đó.