Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1640 - Chương 1640: Ôm Nhau (1)

Thánh Khư Chương 1640: Ôm nhau (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Có còn thiên lý không? Ta chỉ thuận miệng nói thôi mà lại đánh ta. Thằng nhóc Sở Phong kia hai mắt đã xanh lè thế kia, chắc chắn là đang nghĩ cặp chân của cô dài bao nhiêu, sao cô không đánh hắn?!"

Âu Dương Phong không phục chuyện mình bị Ngũ Sắc Thần Quang đánh bay ra ngoài, liền kêu la thảm thiết không dứt, thề phải kéo thêm Sở Phong xuống nước.

Bùm!

Sau đó, hắn lại bị đánh thêm một chùm thần quang, là Âm Dương Chi Quang của Sở Phong, trực tiếp làm cho hắn ngậm miệng lại, bởi vì hắn đã bị đánh bò ra đất, miệng toàn là bùn!

Xoẹt!

Ánh Trích Tiên lại tiếp tục ra tay, lần này là đánh Sở Phong, nhưng lại bị Âm Dương Chi Quang ngăn trở. Sở Phong bây giờ đã tu luyện thành công, uy thế kinh người.

Âm Dương Chi Quang một khi luyện thành, so với Ngũ Sắc Thần Quang cũng không kém cạnh là bao!

"Ngươi tốt nhất nên tĩnh tâm, đừng có suy nghĩ bậy bạ." Ánh Trích Tiên điềm tĩnh, thật sự rất có tiên khí, thanh nhã thoát tục, dung mạo vô song. Trên người nàng như được phủ lên một lớp ánh trăng và một tầng sương mù, nhìn qua vô cùng thanh khiết.

Giờ phút này, đôi mắt nàng sâu thăm thẳm, vô cùng xinh đẹp, cả người đều có vẻ không dính khói lửa nhân gian, giống như tiên tử cung Quảng Hàn giáng trần.

"Được, chúng ta tiếp tục đồng tu!" Sở Phong gật đầu.

Nhưng mà, ngay khi chân của hai người để cùng một chỗ, hai tay chạm vào nhau, Sở Phong liền không kiềm chế được mà nghĩ đến chuyện vừa nãy.

Ánh Trích Tiên câm nín. Đây là loại người gì vậy trời! Nếu lúc này không phải là đang ngộ đạo, nàng thật muốn giáng thêm một chùm Ngũ Sắc Thần Quang cho hắn!

Nhưng nàng cũng lập tức ngẩn ra. Đối phương đang nghĩ gì thế này, hắn lại đang so sánh nàng với Tần Lạc Âm!

Trong nháy mắt, nàng liền tập trung cao độ, cẩn thận quan sát ý niệm trong đầu của Sở Phong. Sau đó, nàng không khỏi xấu hổ, mặt đỏ bừng cả lên.

Bởi vì, Sở Phong đang so vòng eo của nàng với vòng eo của Tần Lạc Âm, còn hiện lên trong đầu da thịt mềm mại, trong suốt, trắng như tuyết. Đây là hắn tưởng tượng hay thật sự đã nhìn qua?

Sau đó, nàng lại nhìn thấy Sở Phong so sánh hai chân của nàng với Tần Lạc Âm. Nháy mắt, nàng lại thấy một đôi chân dài trắng như tuyết, nõn nà mịn màng như mỹ ngọc.

Tiếp theo đến lượt mông. Thật đúng là cái gì cũng dám so!

Sở Phong lập tức biết không xong rồi, nhanh chóng phóng ra ngoài, kẻ xấu cáo trạng trước: "Này, thế là không đúng. Ánh tiên tử cô đang rình coi ta, như vậy là không tốt, đó là tự do cá nhân có được không!"

Ngoài hắn dự liệu, lần này Ánh Trích Tiên lại không có lập tức bùng nổ, mà chỉ thật bình tĩnh hỏi hắn cùng Tần Lạc Âm rốt cuộc có quan hệ gì.

Điều này làm cho Sở Phong trong lòng hồi hộp một chút. Bí mật ở luyện ngục sẽ không bị phơi bày ra ánh sáng chứ. Đây chính là chuyện riêng tư giấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng hắn, hắn cũng không dám bày ra cho tiên tử trước mặt coi đâu.

Lúc này đây hắn lập tức lấy sương mù bao trùm ý nghĩ ở chỗ sâu nhất trong lòng, không muốn để cho Ánh Trích Tiên nhìn đến.

Sở Phong cảm thấy loại chuyện này không thể bị lộ được.

"Vòng eo trần trụi đó là eo nhỏ của Tần Lạc Âm mà ngươi đã nhìn thấy sao?" Ánh Trích Tiên hỏi.

"Không có, đó là eo nhỏ của Ánh tiên tử mà ta tưởng tưởng ra. Lỗi của ta, ta nhận sai."

Ánh Trích Tiên ngạc nhiên. Cơ thể trắng nõn và mềm mại mà nàng mới nhìn thấy đó thực sự là của nàng, là do tên này tưởng tượng ra? Thật đáng giận, hắn dám khinh nhờn nàng!

Sau đó, nàng lại nghĩ đến mấy bộ phận cũng mịn màng trắng nõn khác. Hắn còn muốn xem thêm mấy chỗ kia nữa? Ánh Trích Tiên lập tức lạnh mặt, đúng là không thể nhịn được mà!

"Ngươi rốt cuộc có còn muốn lĩnh hội Thất Bảo Diệu Thuật không? Thân là tiến hóa giả mà ý chí lại không kiên định, không có chí tiến thủ thì làm sao có thể hùng mạnh hơn, đứng sừng sững trong những kẻ mạnh, là đỉnh cao nhất trong số bọn họ được?!"

Nàng hết sức kiềm chế cơn giận. Lần này không bạo phát chỉ có thể nói là do tính tình của Ánh Trích Tiên quá tốt, có tu dưỡng.

Sở Phong lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giải vây cho chính mình: "Bản chất của Đạo là tuỳ theo tự nhiên, tâm ở đâu thì pháp ở đó, chúng ta không thể kiềm chế chính mình được. Ông cha ta nói rất đúng, Đạo pháp thuận theo tự nhiên, mọi việc nên tuỳ theo bản tâm của mình mà làm."

Ánh Trích Tiên muốn đánh chết hắn. Hắn chính là thấy điều không nên thấy, ý nghĩ trong đầu không thuần khiết, vậy mà còn tự tìm cho mình lý do lý trấu, tổ tiên mà biết cũng muốn đội mồ sống dậy mà giẫm chết hắn!

"Tu hành!" Nàng chỉ nói hai chữ này, sau đó liền tĩnh tâm, Ngũ Sắc Thần Quang trong mắt cũng lóe ra. Sở Phong nếu thật sự không muốn hợp tác, vậy thì quên đi.

(1) Ngũ Sắc Thần Quang: ánh sáng thần thánh năm màu.

Sở Phong cũng lập tức tĩnh tâm ngưng thần. Hắn biết phân biệt nặng nhẹ, hiện tại đúng là cần yên tĩnh ngộ đạo, lĩnh hội cho được loại thần thuật cực mạnh này.

Loại diệu thuật vang danh lừng lẫy này một khi luyện thành thì kế tiếp bọn họ có thể ở thế giới này một cách an toàn hơn, không cần phải cố kỵ xạ thủ cảnh giới Kim Thân nữa mà còn có thể săn ngược lại bọn chúng.

Thậm chí, nếu đối mặt với đại quân cũng không cần phải quá kiêng kị nữa.

Lúc hai người đều an tĩnh lại để lĩnh hội Thất Bảo Diệu Thuật, hiệu quả vô cùng khả quan. Hồn quang của bọn họ tương liên, giống như đang dung hợp vào nhau, toả ra khí tức kinh người.

Đây là một loại dao động năng lượng khó có thể diễn tả bằng lời, làm cho Âu Dương Phong đang đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm nơi này trở nên kích động, còn Ánh Hiểu Hiểu thì trừng lớn đôi mắt.

"Soạt" một tiếng, bảy luồng ánh sáng phóng ra từ hai người, quay tròn xung quanh bọn họ, sau đó bao bọc bọn họ vào giữa.

Tiếp theo, cơ thể của Sở Phong và Ánh Trích Tiên đều run lên, bởi vì sự liên kết của bọn họ càng thêm chặt chẽ, hai linh hồn giống như đang dung hợp làm một.

Đúng lúc này, trên người bọn họ truyền ra tiếng tụng kinh của bảy loại kinh văn, bảy loại ký hiệu cũng đang toả sáng lấp lánh, phân tán xung quanh hồn quang đang giao thoa làm một của bọn họ.

Xoẹt!

Sở Phong cùng Ánh Trích Tiên thử phát động Thất Bảo Diệu Thuật lần thứ nhất. Chỉ một thoáng Thất Thải Quang Hoa đã bắn ra, trông vô cùng thần thánh, trở thành điều vĩnh hằng duy nhất. Vạn vật còn lại ở trước mặt nó đều bị mất đi ánh sáng, trở nên lu mờ.

"Soạt" một tiếng, nó trực tiếp xé mở một khe hở từ không trung. Cảnh tượng này làm cho Âu Dương Phong đang đứng đằng xa kinh hãi. Nếu nó chém trên người mình, phỏng chừng thân thể và hồn quang của hắn đều phải biến mất, lập tức bị đánh vỡ không còn manh giáp nào!

Sau đó, Sở Phong cùng Ánh Trích Tiên lại thử thêm vài lần, tiêu tốn nhiều công sức, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba,... đều thất bại, đến lần thứ mười mới lại thành công.

Xoẹt!

Lúc này đây, Thất Thải Thần Hồng (2) hiện ra, kinh động khắp thiên địa, một tòa núi đá cách đó không xa chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành tro tàn, gần như đã biến mất hoàn toàn, hơn nữa còn là lặng im không một tiếng động.

(2) Thất Thải Thần Hồng: cầu vồng thần thánh bảy màu.

Bình Luận (0)
Comment