Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cực kỳ khủng bố!
Uy lực như vậy một khi quét đến trên người sinh vật, tiến hóa giả cùng cấp làm gì còn ai có thể ngăn trụ?
Nhưng mà Ánh Trích Tiên lại nhíu mày, nói: "Cách thức tu luyện không đúng, không mạnh như trong truyền thuyết, trừ công kích thì không có tác dụng gì. Nó còn có thể thu thập vạn vật mới đúng, loại thần thuật tối cao này vô cùng thực dụng."
Sở Phong vốn đang còn định chúc mừng, nghe nàng nói như vậy liền liền cảm thấy giật mình. Còn có thể mạnh hơn nữa, tà ma lợi hại hơn nữa sao? Ngay sau đó, hắn vô cùng kích động.
Thất Bảo Diệu Thuật này sắp có thể phục hồi nguyên vẹn, tái xuất thế gian rồi!
"Thêm lần nữa!"
Sở Phong lần này rất chủ động. Mới nãy chuyện vô cùng kỳ ảo đã xảy ra trước mắt, đã gần luyện ra hoàn chỉnh rồi, làm sao có thể chần chử để phải hối tiếc được.
Xoẹt!
Trong lúc hai người đang tìm hiểu, hồn quang của bọn họ càng ngày càng dung hợp, hoà quyện thành một khối. Hai người như biến thành một hình cầu toả ánh sáng bảy màu, mông lung mờ ảo.
Không còn nghi ngờ gì nữa, loại tiếp xúc này rất thân mật. Ngay cả Ánh Trích Tiên băng cơ ngọc cốt như vậy, từ đầu đến cuối đều như trích tiên hạ phàm giờ cũng nhịn không được rên nhẹ một tiếng. Cảm giác này đối với nàng mà nói quá mức cổ quái và mập mờ. Đây chính là sự chấn động của linh hồn, hồn quang của hai người hoàn toàn hoà quyện, phong cảnh quá mức kiều diễm.
Sở Phong cũng rên nhẹ mấy lần, thiếu chút nữa không giữ vững được tâm trí. Linh hồn hầu như đã dung hợp cùng nhau thế này, thật sự quá mức thân mật.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại rên rỉ vậy?!" Đúng lúc này, tiểu loli tóc bạc nghi vấn hỏi, đôi mắt to vô tội chớp chớp, nhìn chằm chằm hai người.
Ánh Trích Tiên xấu hổ tức giận, bắn ra một chùm Ngũ Sắc Thần Quang đánh cô nhóc bay ra xa!
"Á! Ánh Trích Tiên tỷ thật quá đáng! Dám trọng sắc khinh muội đánh ta, ta mà về sẽ mách mẹ!" Ánh Hiểu Hiểu kêu la.
"Hê hê hê!" Cách đó không xa, Âu Dương Phong đang cười dê, mỏ chim ngoác to, cổ thiên nga giương cao, nhìn vô cùng vô lại cùng đáng khinh.
Sau đó, hắn cũng gặp bi kịch, bị Sở Phong nhanh chóng bố trí Trường Vực bao vây lại.
"Ôi chao, Sở Phong. Sao ngươi dám nhốt ta trong phòng tối hả? Thả ta ra! Các ngươi đang làm chuyện xấu gì thế hả? Thả ta ra ngoài!" Âu Dương Phong kêu la inh ỏi.
Thấy thế, Sở Phong lại bố trí thêm một tầng Trường Vực. Thanh âm của hắn cũng bị ngăn lại, không thể xuyên qua được.
Cóc bị nhốt trong Trường Vực rốt cuộc cũng bị chọc tức.
Sở Phong vì tu hành thuận tiện, không muốn bị quấy rầy, cũng bố trí cho mình cùng Ánh Trích Tiên một cái Trường Vực, ngồi xếp bằng song song với nhau ở giữa, tiếp tục nghiên cứu Thất Bảo Diệu Thuật.
"Tỷ tỷ, tỷ đang động phòng sao? Trốn trong đó hả?!" Ánh Hiểu Hiểu la to.
"Phong ấn luôn nó cho ta!" Dù nàng là một tỷ tỷ dịu dàng cũng thể chịu nổi con nhóc chết tiệt này, ra lệnh cho Sở Phong sử dụng Trường Vực bọc lại nó luôn.
Chỉ trong một chốc, Ánh Hiểu Hiểu cũng rơi vào bi kịch, bị nhốt vào không gian tối om của Trường Vực, nhìn như một "căn phòng tối".
Tiểu loli tóc bạc không phục, không cam lòng gào la thất thanh: "Trời ơi, ta không lẽ sắp có tỷ phu sao? Các ngươi quẳng ta đi, lén lút ở chung một chỗ, chắc chắn đang làm đại sự. Ánh Trích Tiên, tỷ mau thả ta ra, ta phải bảo hộ tỷ, bằng không tỷ sẽ chết vô cùng thê thảm cho coi!"
Sở Phong ngay lập tức lại bỏ thêm một tầng Trường Vực. Thanh âm của Ánh Hiểu Hiểu cũng bị ngăn cách lại, cả thế giới lại trở về thanh tịnh.
Sau đó, Sở Phong lại phủ thêm một tầng Trường Vực bao lấy hắn cùng Ánh Trích Tiên, ẩn trong đó nghiêm túc lĩnh hội.
Xoẹt!
Hai người lại tiếp tục đồng tu. Theo thời gian dần trôi, chuyện lạ đã xảy ra. Một gốc cây kì quái bỗng xuất hiện giữa hồn quang của bọn họ. Nó có bảy nhánh cây, màu sắc rực rỡ, thần thánh vô cùng.
Sau khi Bảo Thụ xuất hiện, thân thể của hai người cũng theo đó mà run rẩy. Cả hai đều khẽ rên ra tiềng, bởi vì bọn họ lại liên kết thân mật hơn nữa, toàn bộ hồn quang đều bởi vị sự xuất hiện của cái cây này mà hoà quyện lại, hai người xem như là hoà hợp thành một.
Lúc này, đừng nói Sở Phong, ngay cả Ánh Trích Tiên cũng bủn rủn tâm hồn. Đây quả thực giống y như song tu với người cùng Đạo Tộc, linh hồn hoàn toàn giao thoa, quá mức thân mật.
Loại trải nghiệm này vô cùng quái dị, Ánh Trích Tiên thiếu chút đã kêu lên sợ hãi.
Sở Phong nói: "Đừng la! Hãy cảm thụ cảm giác này một cách thật cẩn thận, nghiêm túc lĩnh hội vào. Cô không thấy sau khi Bảo Thụ này xuất hiện thì Thất Bảo Diệu Thuật của chúng ta dường như đã bước đầu luyện thành sao?"
Trên thực tế, chính hắn cũng vô cùng thoả mãn, cuối cùng cũng được rung động hồn quang, hoà quyện thành một thể với Ánh Trích Tiên.
Cây Bảo Thụ này quả thực rất lộng lẫy, xung quanh lấp lánh quang vũ (), càng tôn thêm vẻ đẹp thần thánh của nó.
(3) Quang vũ: mưa ánh sáng
Đến cuối cùng, trong lòng Ánh Trích Tiên có chút luống cuống, trong quá trình lĩnh hội, khi Sở Phong lơ đãng quay đầu lại, môi hắn vô tình chạm vào đôi môi đỏ mọng tươi đẹp của nàng.
Trong lúc nhất thời, cả người nàng cứng lại, hồn quang lấp lánh kịch liệt.
"Đừng nhúc nhích, cố gắng ổn định, coi chừng Bảo Thụ biến mất!" Sở Phong kéo nàng lại. Đây không còn là chạm tay chân nữa, mà là ôm nhau luôn rồi.
Nhìn thấy mặt nàng ửng đỏ, dung nhan tuyệt thế không hề dính đến nhân gian khói lửa kia lúc này lại mang theo một tia tức giận, Sở Phong nghiêm trang nói rõ, lĩnh ngộ diệu thuật quan trọng hơn, cũng kéo nhẹ vành tai của nàng, ý bảo mau tập trung tinh thần.
Kết quả, Ánh Trích Tiên xấu hổ tức tối, nhưng cũng không muốn Bảo Thụ kia biến mất. Nàng không dùng Ngũ Sắc Thần Quang đánh hắn, mà trực tiếp cắn hắn một ngụm.
"Áaa, đau chết ta! Lĩnh hội diệu thuật, đừng có phân tâm!" Sở Phong la làng, sau đó thấy nàng nhất quyết không nhả ra, hắn cũng quyết đoán cắn lại.
Ngay sau đó, hai người đều trừng to mắt, bởi vì Ánh Trích Tiên vừa thả miệng ra, Sở Phong đã cắn lại, hai đôi môi lại dính vào nhau.
Sở Phong không thả ra, trực tiếp dùng thần hồn truyền âm, vô cùng trịnh trọng nói: "Đừng kích động, đừng giãy giụa. Cô có cảm giác được không? Cây Bảo Thụ bảy màu này ngày càng trở nên vững chắc, sống động như thật. Chắc hẳn năng lượng của nó đã đạt đến đỉnh điểm. Mau lĩnh hội mấy cái ký hiệu trên bề mặt của nó đi, ta nghĩ chúng ta đã thành công rồi đó! "
Ánh Trích Tiên thật muốn đánh bay hắn đi, nhưng nàng cũng giật mình phát hiện, cây Bảo Thụ bảy màu kia quả thật đang toả sáng lạ thường, hơn nữa nó còn cao thêm một đoạn, nhìn giống như một món binh khí cao hơn nửa người!
Sau đó, nàng nghiêm túc lại, nhìn chằm chằm vào các ký hiệu, đồng thời cảm thấy đôi môi ngưa ngứa, có cảm giác khác thường mà cổ quái.
Trong mắt nàng lóe ra Ngũ Sắc Thần Quang, hung dữ nhìn chằm chằm Sở Phong, cảnh cáo hắn nếu còn dám làm mấy chuyện xấu gì sẽ ngay lập tức đánh bay hắn!
Cùng lúc đó, Phổ Lâm tiểu Hầu gia đang cách nơi này mấy trăm dặm. Gã tìm thấy dấu vết bọn họ để lại, nghĩ rằng đã phát hiện ra tung tích của mấy người Sở Phong.
"Đám âm linh đê tiện, chỉ là mấy con quỷ nô bị ta thu phục mà cũng dám tranh đoạt với ta, kết cục chỉ có chết. Cuối cùng ta cũng tìm ra các ngươi!"