Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1642 - Chương 1642: Chịu Trách Nhiệm (1)

Thánh Khư Chương 1642: Chịu trách nhiệm (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong và Ánh Trích Tiên đều giữ nguyên tư thế, quan sát cái cây nhỏ rực rỡ đủ màu trong hồn quang. Nó cao hơn nửa người, trên bảy nhánh cây khắc bảy ký hiệu vô cùng huyền ảo và phức tạp.

Trong mỗi cái ký hiệu đều có hoa văn, diễn dịch trật tự và mở rộng các quy tắc. Chính vì điều này mà nó mới có sức mạnh khủng khiếp như vậy.

Chỉ cần phát động cái cây này rồi để nó lia nhẹ một cái thì dù đối thủ có thiên tư thần võ như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ bị hút vào quầng sáng bảy màu này, hoặc trực tiếp bị đánh thành tro bụi.

Cái gọi là Thất Bảo Diệu Thuật có hai loại diệu dụng, trong đó một loại gần giống với Ngũ Sắc Thần Quang, có thể quét bay vạn vật, nhưng đương nhiên là lợi hại hơn hẳn.

Ngũ Sắc Thần Quang có đôi khi cũng bất lực trong việc đối phó với một số vật chất kỳ dị ngoài ngũ hành, còn Thất Bảo Diệu Thuật thì không thế. Đối với nó thì vạn vật trong thiên hạ đều chỉ là hạt bụi, tất cả đều có thể quét gọn.

Loại tác dụng còn lại của Thất Bảo Diệu Thuật chính là lực công kích. Lực công kích của nó vô cùng đáng sợ, nếu đối thủ là người cùng cảnh giới, khi ta bất chấp tất cả mà sử dụng, nó sẽ lập tức đánh đối thủ thành bột mịn.

Lúc này, Sở Phong và Ánh Trích Tiên đều như si như say, đắm mình trong nghiên cứu và lĩnh hội các nhánh cây và ký hiệu sáng rực kia, cảm ngộ cũng càng ngày càng sâu sắc.

Trong mơ hồ, thấp thoáng có tiếng tụng kinh vang vọng, phát ra từ Bảo Thụ cao hơn nửa người kia. Rất nhiều ký hiệu kinh văn nhảy ra, rơi xuống trên người bọn họ.

Đây nghĩa là bọn họ đã ngộ đạo thêm một tầng, lĩnh ngộ càng sâu sắc hơn Thất Bảo Diệu Thuật!

Tuy vậy, tư thế của bọn họ lại quá mờ ám, đang ôm nhau thật chặt, mà khiến người ta còn mặt đỏ tim đập hơn chính là môi của họ đang dính vào nhau, mãi vẫn chưa tách ra nữa.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi bọn họ sợ thay đổi tư thế thì quái thụ kia sẽ biến mất, bỏ lỡ một đại cơ duyên.

Hai người lúc này đều không dám phân tâm, cái gì mà kiều diễm, tâm loạn, đối với bọn họ đều không tồn tại, đã bị ý chí mạnh mẽ đè xuống, giữ vững Đạo tâm kiên định.

Loại thời điểm mấu chốt này, bọn họ sẽ không dám sơ sẩy hay khinh suất, phải tập trung tinh thần để lĩnh hội diệu thuật.

Cuối cùng, hai người cũng hồi phục lại, sau khi thức tỉnh từ cảnh tượng ngộ đạo thì trố mắt nhìn nhau. Tư thế này quả thực rất xấu hổ, đương nhiên người thấy xấu hổ chỉ có Ánh Trích Tiên, da mặt của Sở Phong dày thế nào chứ? Hắn vẫn còn khá bình thản.

Sau đó, Ánh Trích Tiên cảm thấy không thích hợp, linh hồn cũng có nước miếng sao? Loại cảm giác này thật đúng là hỏng bét.

"Cô cắn ta?!" Sở Phong dùng hồn quang truyền âm.

"Ngươi... thả miệng ta ra!" Ánh Trích Tiên nói mấy chữ này với giọng vô cùng xấu hổ cùng tức giận. Tình cảnh cùng người trước mặt dây dưa không rõ thế này lần đầu tiên trong đời nàng trải qua.

"Chúng ta đây là song tu trong truyền thuyết Đạo giáo phải không? Không chừng chỉ có đạo lữ mới có thể dung hợp hồn quang."

Sở Phong cố gắng tự trấn định, còn cọ qua cọ lại chỗ nào đó nữa.

Nhất là hắn còn không biết sống chết mà nói: "Cô có chịu trách nhiệm với ta không?"

Nghe thấy lời này, dù cho Ánh Trích Tiên tính tình có tốt bao nhiêu đi chăng nữa cũng muốn băm vằm hắn, tia ác độc hiện lên trong nháy mắt, bình tĩnh cắn một cái thật mạnh.

Sau đó Sở Phong liền rơi vào đau khổ, đôi môi đau nhức, "hồn huyết" cũng chảy ra, hắn liền kêu la thảm thiết.

Hai người đồng thời vận dụng diệu thuật, trong nháy mắt đã tổng hợp lại Thất Bảo Diệu Thuật chân chính, "xoẹt" một tiếng bắn ra một chùm sáng màu sắc rực rỡ.

Trong nháy mắt, không gian đã bị cắt rời, một lỗ hổng tối đen xuất hiện, hai lớp Trường Vực trên mặt đất cũng trực tiếp bị đánh trúng, ầm ầm vỡ vụn.

Đồng thời, chùm sáng rực rỡ đó cũng đem làm hồ nước phía trước cạn khô, nước đều đã bị bốc hơi. Đó là một hồ nước có sóng lớn, diện tích đến vạn khoảnh (1) đấy! Ngoài ra, một hòn đảo nhỏ cũng biến thành bột mịn, không thấy bóng dáng.

(1) Khoảnh: một khoảnh = 66 666, 6 m²

"Ta nói sai rồi, là ta chịu trách nhiệm với ngươi!" Sở Phong còn đang kêu la, bởi vì cằm của hắn vẫn đang bị cắn, đối phương còn không chịu thả ra đâu!

Gần đó, năng lượng xáo động kịch liệt, dư âm của Thất Bảo Diệu Thuật trực tiếp đánh tan tành tất cả Trường Vực mà Sở Phong bố trí ban nãy.

Đây là chỗ đáng sợ của diệu thuật tối cao, đối mặt với vật cản cũng có thể nhẹ nhàng quét tan, mạnh mẽ phá bỏ!

Cái gì gọi là tư thái vô địch, người xưa từng luyện thành Thất Bảo Diệu Thuật khẳng định cảm nhận được một cách triệt để. Không quan tâm ngươi đánh ra loại phép thuật gì, hay bao vây bằng đại quân, chỉ cần ta bắn ra một chùm sáng là có thể xuyên phá mọi ngăn trở.

Nói cách khác, đây chính là vô địch thiên hạ!

Lúc này, Âu Dương Phong cũng thoát ra từ "phòng tối", bắt tại trận tư thế của hai người, liền kêu to: "Mới nãy ta nói Sở Phong hai mắt phát ra tia sáng xanh lè, thật không ngờ lại là người tình ta nguyện, ôm nhau chặt cứng thế này. Các ngươi thật quá lớn mật, dám làm trò trước mặt ta, đây là muốn làm bẩn mắt ta phải không? Còn ra thể thống gì nữa, đây là đang khinh thường bản thần vương độc thân sao? Khinh người quá đáng!"

Trong phút chốc, Ánh Hiểu Hiểu cũng thoát sự bao vây. Ánh sáng bảy màu rực rỡ cũng đã đánh tan Trường Vực phong ấn cô nhóc.

"Ai nha, Ánh Trích Tiên, tỷ... quả nhiên là bị ăn luôn rồi. Trời ạ, chị ruột của ta ơi, tỷ xong rồi, chết chắc rồi. Ta mà về sẽ ngay lập tức nói cho mẹ, nói tỷ to gan lớn mật, cắn miệng với người ta, muốn dạy hư ta!"

Cái miệng nhỏ nhắn của tiểu loli tóc bạc giống như đang rang đậu phụng, bùm bùm nói lung tung không dứt.

Tất cả chuyện này đều xảy ra ở gian phòng Điện quang thạch hoả, cho nên hai người Sở Phong sau khi đánh ra Thất Bảo Diệu Thuật liền phá vỡ Trường Vực, làm cho Âu Dương Phong cùng Ánh Hiểu Hiểu vừa thoát ra liền ngay lập tức nhìn thấy bọn họ.

Mà Sở Phong và Ánh Trích Tiên còn chưa kịp tách ra, vừa vặn bị chộp.

"Xoát" một tiếng, Ánh Trích Tiên phiêu nhiên bay ra, trực tiếp dùng Ngũ Sắc Thần Quang đem muội muội quét lại đây, sau đó chỉnh đốn một phen.

"Giết người diệt khẩu, tỷ phu mau cứu mạng, mau tới cứu giá nha! Huynh mà không cứu ta, ta sẽ nói cho mẹ ta để bà phản đối các ngươi trở thành đạo lữ!"

Sau đó, cô nhóc càng thảm hại hơn, bị Ánh Trích Tiên chỉnh đốn đến quỷ khóc thần sầu.

Một lúc lâu sau, rốt cục cũng an tĩnh lại, quai hàm và khoé miệng của Ánh Hiểu Hiểu đều có thể xuyên một con lừa.

Sau khi khôi phục sự yên tĩnh, Sở Phong mang theo ý cười, bắt đầu tiến lên phía trước, suy nghĩ muốn cùng Ánh Trích Tiên lôi kéo làm quen, hóa giải sự "xấu hổ" trước đây.

"Ta cảnh cáo ngươi, cái gì cũng không được nói!" Ánh Trích Tiên lại khôi phục trạng thái mờ ảo như thần tiên, không dính vào nhân gian khói lửa, chủ yếu là nàng không quen loại mập mờ thế này, trực tiếp lảng tránh.

"Chuyện gì vậy?" Tiểu loli tóc bạc không nhớ rõ giáo huấn, mắt to nhanh như chớp đảo tròn, nhỏ giọng hỏi Sở Phong.

Bình Luận (0)
Comment