Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong tức giận đáp lại: "Tỷ của nhóc nói không chịu trách nhiệm với ta!"
Mỏ chim của Âu Dương Phong há to, đôi mắt đang liếc ngang liếc dọc cũng đờ lại.
Ánh Hiểu Hiểu cũng hoá đá, cảm giác sấm sét đang rầm rầm bổ xuống. Đây là tình huống gì vậy? Tỷ tỷ của nó là người chủ động, bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ Sở Phong?!
"Tỷ, tỷ thật phóng khoáng, ta rất bội phục. Về sau ta cũng muốn học tỷ!"
Sau đó, lại "bùm bùm" thêm mấy tiếng, tiểu loli tóc bạc lại bị tỷ tỷ đánh một trận, mặt mũi bầm dập, bị thu thập vô cùng thảm.
Tiếp theo, Ánh Trích Tiên liền bắt đầu đuổi giết Sở Phong.
Lúc này, Phổ Lâm đang cách nơi này chưa đến ba trăm lý. Gã mang theo mười mấy người, trong đó có năm tên thần xạ thủ đang cười gằn, chờ đợi được săn bắn.
Ba mươi mấy người còn lại đều phân tán đi ra ngoài, tìm kiếm ở các phương hướng khác.
Phổ Lâm có thể cảm giác được, mục tiêu bọn họ muốn tiếp cận không còn xa nữa.
"Lát nữa đụng độ cứ thẳng tay dùng linh tiễn có dương khí bắn tan xác bọn họ, đừng nương tay!" Phổ Lâm hung tợn hạ mệnh lệnh.
Ngay khi tia nắng bình minh đầu tiên loé ra, mặt trời bắt đầu ló dạng, từ sâu trong núi rừng bỗng truyền đến tiếng gầm lớn của dã thú, lập tức làm cho bọn Sở Phong yên tĩnh lại.
Đó là con mãnh thú có cấp bậc cao không tưởng được, cẩn thận đánh giá hẳn là trên cấp Á Thánh, may mà vẫn cách đây khá xa.
Bọn họ quan sát xung quanh vùng núi này, thấy ngọn núi phía xa quả nhiên có khí tức hỗn loạn, dị thú ở vùng phụ cận đều rất mạnh, phát ra huyết khí nồng đậm.
Nếu là mấy ngày trước, bọn họ khẳng định đã lập tức chạy trối chết. Loại huyết khí này một khi bộc phát ra, bọn họ căn bản không thể chống đỡ được được, âm linh sẽ nổ tung.
Âu Dương Phong nói: "Đi thôi, chúng ta dọc theo đường cũ trở về, đi giết con dê con Phổ Lâm chết tiệt kia!"
Hắn xoa xoa tay, không chờ nổi thêm phút nào nữa, thực hận không thể lập tức xử lý cái tên tiểu Hầu gia kia. Mấy ngày trước bọn họ một đường lẩn trốn vô cùng thê thảm, có mấy lần suýt nữa bị mũi tên bắn tan xác!
Linh hồn nhiều lần bị thần xạ thủ cảnh giới Kim Thân uy hiếp một cách nghiêm trọng, hồn thể cũng từng bị đốt cháy.
Ánh Hiểu Hiểu cũng làm rộn: "Đúng, phải ngay lập tức đi báo thù. Bắt nạt Ánh Hiểu Hiểu ta, trừ bỏ đại ác nhân như tỷ của ta, những người khác đều đã bị ta phế bỏ!"
Ánh Trích Tiên liếc muội muội nàng mắt một cái, nói: "Đi qua lộ liễu như vậy là đang làm bia ngắm cho người ta sao?"
Hiện tại thuộc tính đen tối của nàng đã khôi phục lại một ít.
Ánh Trích Tiên đề nghị đi săn ở vùng phụ cận để tìm mấy cơ thể thích hợp. Dù sao hiện tại bọn họ đã trở thành dương hồn, hẳn là có thể nhập vào một cơ thể có thể thích ứng, đổi một khuôn mặt khác để đi tìm Phổ Lâm cũng tương đối thích hợp.
Sở Phong cảm thấy có đạo lý. Bọn họ liền nhất trí hành động.
Phiến núi rừng này rất lớn, có nhiều loại hung cầm mãnh thú. Cuối cùng bọn họ ở bên bờ một cái hồ nước đặc biệt nhìn thấy vài con thiên nga, đều là dị chủng cường đại.
Mấy con thiên nga này phần lớn ở cảnh giới Tố Hình, cũng có vài con mạnh mẽ sắp lên cảnh giới Kim Thân. Cả đám đều vô cùng hung mãnh, xung quanh có không ít xương người, xương cá sấu, đều là thứ còn sót lại sau khi bị bọn chúng gặm sạch thịt.
Cuối cùng, nơi này xảy ra chiến đấu kịch liệt, bọn thiên nga gào thét inh ỏi. Một lát sau, ba con thiên nga trắng, một con thiên nga đen vọt lên trời cao, rời đi nơi này.
Âu Dương Phong tất nhiên không chút chần chừ chọn thiên nga đen, bởi vì, hắn cảm thấy con này giống bản thể của hắn, nhìn thân quen.
Sở Phong, Ánh Trích Tiên, Ánh Hiểu Hiểu hóa thành thiên nga trắng, lúc đầu quả thật có chút không thích ứng, nhưng nghĩ lại, đây chẳng qua chỉ là mượn mà thôi, cũng không phải dài lâu, liền thấy không sao cả.
"Xuất phát, đi làm thịt Phổ Lâm nào!"
Bọn họ bay dọc theo đường cũ, vung cánh một cách nhanh như chớp, đi vài trăm dặm chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt.
"Dừng lại!"
Sở Phong truyền âm lại. Bởi vì sau khi bay ra mảnh rừng này, tiến vào cánh đồng hoang vu, lúc đang quan sát từ trên cao, hắn phát hiện một vài kỵ sĩ.
"Ha, đúng là oan gia ngõ hẹp. Đó không phải là thằng cháu nội Phổ Lâm kia sao? Đi thu thập đầu của hắn thôi! Mà không, trước đánh hắn đến cha mẹ cũng nhận không ra rồi nói sau."
Bọn họ phát hiện Phổ Lâm đang dẫn theo hơn mười kỵ sĩ từ cánh đồng hoang vu hướng về phía vùng rừng núi.
"Mấy con quỷ nô, âm linh chết tiệt, ta rốt cục cũng tìm thấy các ngươi, cứ yên tâm chờ chết đi. Lát nữa một mũi tên bắn nổ tung bọn họ cho ta!"
Phổ Lâm đang rủa xả. Mấy ngày nay gã màn trời chiếu đất, cả người đều tiều tụy.
Trên người gã tuy mang theo một lọ máu thần thú, nhưng vì mải lo đuổi giết mấy người Sở Phong nên vẫn không có cơ hội lôi ra uống. Dù đám người đi theo gã đều là thân tín, gã cũng không dám lộ ra bí mật trước mặt nhiều người như vậy.
"Thằng cháu trai này còn muốn xử lý chúng ta? Đi xuống diệt hắn liền luôn!" Âu Dương Phong càu nhàu.
"Xuống phía trước chờ bọn chúng đi." Sở Phong nói. Dù sao cũng là lần đầu tiên bọn họ phải giao chiến ác liệt với thần xạ thủ, hắn không dám lao thẳng xuống, sợ trở thành bia sống.
Chẳng qua, hắn cũng có dự định trong lòng, dù lao thẳng xuống dưới cũng không có vấn đề gì to tát!
Chỉ là nên phòng ngừa ổn thoả một chút để....
"Được, chờ một lát rồi chấm dứt trận chiến trong ba hơi thở cũng không muộn!" Âu Dương Phong gật đầu.
Lúc này, Phổ Lâm ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy bọn họ, có chút hung ác nói: "Một con thiên nga đen? Giết nó cho ta! Con thiên nga đen này làm ta nhớ tới con quỷ nô lưng đeo mai rùa kia, đều làm người ta ghét chịu không nổi. Bắn chết nó!"
Âu Dương Phong rất muốn ân cần thăm hỏi tám đời tổ tông nhà gã, dám kỳ thị hắn hả?
Sau đó, hắn nhìn thấy thần xạ thủ trên mặt đất thật sự muốn giương cung cài tên, hắn liền vô cùng thống khoái khép lại hai cánh, không thèm bay nữa, lập tức rơi xuống như đang nhảy cầu.
"Con chim ngốc này sao không bay nữa vậy, bị dọa cho choáng váng rồi sao?" Phổ Lâm nghi hoặc.
Âu Dương Phong khép cánh lại, ngã lộn nhào xuống, còn xoay một vòng giữa không trung rồi mới chúi thẳng xuống đất, nhìn y như đang chơi trò nhảy cầu.
“Thật là một con chim ngốc!” Phổ Lâm híp mắt đánh giá. Có điều, gã vẫn rất cảnh giác tháo xuống đại cung, chuẩn bị tự mình bắn banh xác con thiên nga đen này.
Giữa không trung, Âu Dương Phong tức nổ phổi, thật muốn mắng to một câu, thằng cháu kia mày mắng ông nội mày đấy hả?!
“Tiểu Hầu Gia, đây gọi là chim sợ cành cong đấy ạ.” Bên cạnh, một vị Thần Xạ Thủ mỉm cười, giải thích cho Phổ Lâm: “Tiểu Hầu Gia mời xem, trên người nó có một vết thương, giờ còn đang nhỏ máu, rõ ràng là bị một thứ sắc bén như mũi tên bắn xuyên qua. Giờ lại nhìn thấy cung tên đang nhắm vào mình, hiển nhiên là phải hoảng loạn.”
Âu Dương Phong rất muốn nói, chim sợ cành cong cái đầu ngươi. Đó là vết thương do hồn quang đâm thủng khi ông đây cướp đoạt thân thể này đấy!