Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1646 - Chương 1646: Sát Cánh Cùng Bay (3)

Thánh Khư Chương 1646: Sát cánh cùng bay (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đáng tiếc, lần phối hợp này lại không ăn ý cho lắm, hắn thỉ triển pháp thuật quét sạch vạn vật hòng đoạt Đại Kỳ, mà Ánh Trích Tiên lại vận dụng thuật công sát, muốn đánh đối phương tan thành tro bụi.

Điều này dẫn đến việc diệu thuật thất bại, khiến cho khi Đại Kỳ quét qua, sấm sét rầm rầm, sương mù màu vàng bốc lên, lực ăn mòn kinh người, suýt chút nữa đã cắn nuốt hai người.

Ầm!

Ngay lúc bọn họ rút lui cực mau, từng người đánh ra Âm Dương Chi Quang và Ngũ Sắc Thần Quang, Đại Kỳ kia lại quấn tới. Bọn họ gian nan tách ra, còn bị ảnh hưởng đến, hộc ra một ngụm máu lớn, bị đánh bay ra xa.

Hai con thiên nga trắng nhuốm máu, suýt chút nữa biến thành thiên nga đỏ. Mấy cọng lông chim nhuốm máu tàn rụi, ngay cả linh hồn cũng bị chấn động. Cũng may là tại thời điểm mấu chốt, mỗi người bọn họ đều tự mình thúc đẩy Âm Dương Nhị Khí và Ngũ Sắc Hồn Quang để tự bảo vệ mình, nếu không có lẽ đã bị nổ tung.

Dưới chân bọn họ, một ngọn núi vô cùng to lớn đã bị Hoàng Kim Đại Kỳ đánh đổ, đất đá đổ sụp xuống, tình cảnh khá là doạ người.

“Thời điểm mấu chốt lúc đó ngươi đã nghĩ gì thế?” Ánh Trích Tiên nhìn về phía Sở Phong.

“Không phải là ta coi trọng binh khí của hắn sao, trước đoạt bảo bối rồi giết hắn sau!” Sở Phong nói.

Vèo!

Hai người lần thứ hai liên thủ, hai đôi cánh thiên nga nhuốm máu lại kề nhau, Hồn Quang cộng hưởng, hoà quyện với nhau. Sau đó bọn họ liền thi triển diệu thuật kinh thế.

Một cái cây nhỏ rực rỡ ngay lập tức xuất hiện bên trong Hồn Quang của bọn họ, sau đó chỉ nghe một tiếng "xoẹt", thần quang bảy màu bắn ra, lập tức bao trùm Kim Sắc Đại Kỳ.

“Gì thế này? Trả lại nó cho ta!” Phổ Lâm hét lớn. Gã thật sự bị chấn kinh rồi, bởi vì Đại Kỳ trong tay không còn nghe gã sai khiến, trực tiếp bị dẫn dắt bay thẳng ra ngoài.

“Ha ha...” Sở Phong cười to, thu nó lại.

"Âm Linh dị vực đê tiện, cũng dám đoạt bí bảo của ta sao? Nổ tung cho ta!” Phổ Lâm gầm nhẹ, sắc mặt cực kỳ âm lãnh.

Một tia ấn ký trên đại kỳ trong tay Sở Phong bỗng thức tỉnh, tỏa ra một tia khí tức vô cùng kinh khủng, rõ ràng là khí tức của một vị cao thủ vô cùng đáng sợ lưu lại.

“Roẹt!”

Trong nháy mắt, Sở Phong cùng Ánh Trích Tiên đều dựng đứng hết lông tóc. Đây tuyệt đối là ấn ký của một cao thủ mà bọn họ không trêu chọc nổi lưu lại, vẫn còn may không phải là chân thân, cũng không phải là tàn hồn, chỉ mới là ấn ký.

“Ầm!” Bọn họ vô cùng quyết đoán, lập tức cùng nhau xuất kích, lại thôi thúc Thất Bảo Diệu Thuật. Sau khi bị ánh sáng rực rỡ chiếu qua, tia ấn ký đó nhanh chóng bị bóc ra, ném về phía xa.

Ngay lập tức, bọn họ nhìn thấy hư không nơi ấn ký bay qua bỗng nổ tung, xuất hiện một vết nứt màu đen vô cùng đáng sợ, khiến toàn bộ cánh đồng hoang vu đều bị đánh sập, trong phạm vi mấy chục dặm đều bụi mù ngập trời!

Bọn họ hít vào hơi lạnh, nếu như phản ứng chậm một xíu thôi là nguy rồi!

Phổ Lâm và kỵ sĩ đứng phía sau gã đều chấn động. Đó là ấn ký của Linh Uy Hầu, phụ thân của Phổ Lâm, thế mà lại bị bóc ra dễ dàng như thế. Diệu thuật của hai người kia còn có thể chấn động đến mức nào?

Đám người Phổ Lâm mãi vẫn không thể tin được chuyện có thể bóc tách ấn ký ra khỏi bí bảo.

“Phổ Lâm, ngươi nói ai là quỷ nô? Hôm nay ta sẽ để ngươi làm quỷ nô!” Sở Phong quát lên.

Sau đó, hắn cùng Ánh Trích Tiên lại xuất kích, một chùm ánh sáng bảy màu nhanh chóng bắn xuống, Phổ Lâm căn bản không thể tránh né, ầm một tiếng, cả người gã nổ tung, hóa thành một đám mưa máu.

“Áaa...” Gã kêu gào thảm thiết, quang vũ linh hồn lại bắt đầu thu gom lại. Gã có một cái thần phù, cũng là của phụ thân gã ban thưởng, dùng để bảo trụ tính mạng.

“Tốt lắm, vừa lúc bọn ta cũng muốn thông qua ngươi để lí giải một ít chuyện. Quỷ nô Phổ Lâm, ngươi còn không mau quỳ xuống?!” Sở Phong quát lớn.

“Tiểu Hầu Gia!” Hai tên Thần Xạ Thủ và kỵ sĩ đứng gần đó đồng thanh hét lớn. Phổ Lâm bị giết ngay trước mắt bọn họ, nếu là không có Thế Tử thần phù thì chắc chắn đã chết rồi.

Bọn họ cùng xông về phía trước định cứu Phổ Lâm.

Đòn vừa nãy quá kinh người, đánh cho Phổ Lâm nát thành một đống máu thịt bầy nhầy, đến cả giáp trụ cũng nổ tung, tương đương với bị chém giết một lần.

Máu thịt tản ra, ngay chính giữa có một tấm thần phù lóng lánh tràn đầy vết rách. Lấy nó làm trung tâm, Hồn Quang của Phổ Lâm đang được thu gom lại.

“Đem vòng tay không gian lại đây cho ta!” Phổ Lâm gầm nhẹ.

Vừa nãy gã bị đánh nổ tung, nhưng tay phải vẫn còn nguyên vẹn. Đó là do Sở Phong cố tình khống chế ánh sáng rực rỡ để lưu lại cho gã một cánh tay, giữ lại một cái vòng tay óng ánh vàng rực.

Bởi vì hắn từng tận mắt nhìn thấy bên trong túi của Phổ Lâm có Thần Thú Huyết, không biết gã đã dùng hay chưa.

Ngoài ra, thân là một tên tiểu Hầu Gia, trên người gã chắc hẳn có một vài thứ tốt, đáng giá lưu lại trong bí bảo không gian.

Xoạt!

Mấy tên kia còn chưa kịp xông đến, vòng tay không gian rơi trên cỏ đã bị Ánh Trích Tiên dùng Ngũ Sắc Thần Quang lia qua, trong nháy mắt đã bị lấy mất.

“Ồ, một bình Thần Thú Huyết!” Ánh Trích Tiên ngay lập tức mở ra, lộ ra sắc mặt khác thường.

“Áaa” Phổ Lâm gào rú, gã không thể nào chấp nhận được kết quả này.

Gã là vì truy sát mấy tên quỷ nô mà tới. Ở trong mắt gã, vài tên Âm Linh này là cái thá gì? Chỉ cần đám kỵ binh mà gã mang theo đánh một cái thì Hồn Quang của bọn họ chỉ còn nước vỡ nát. Nhưng tại sao kết quả lại thành ra thế này?

Gã không chỉ có không có được Thánh Dược hằng mong ước, cứ nghĩ vẫn may đã nắm trong tay cơ duyên lớn là Thần Thú Huyết, không nghĩ đến Thần Thú Huyết mang theo bên người cũng bị đoạt mất.

Chuyện này đúng là làm cho hắn phát rồ!

“Giết hết bọn chúng cho ta!” Hồn Quang của Phổ Lâm đang hội tụ, quay xung quanh thần phù óng ánh, thân hình của gã đang dần khôi phục lại.

Lúc này, hắn đang vô cùng cuồng loạn, giống như đã phát điên rồi, luôn miệng kêu gào: “Giết bọn họ cho ta, giết hết, toàn bộ giết hết!”

Mấy tên Âm Linh bị gã truy sát mấy ngày trước lại có thể xoay chuyển tình thế mà nổ nát cơ thể gã, áp chế ngược lại tiểu Hầu Gia một phương như gã, điều này làm sao gã chịu đựng nổi?

Lúc này, tâm lí của Phổ Lâm đã mất cân bằng. Đối phương đã đánh tan xác cơ thể gã, từ đáy lòng gã tất nhiên biết rõ không thể cứu vãn gì nữa, hết thảy đã chấm dứt tại đây.

Nếu như gã đang chỉ huy mười ngàn kỵ binh ở đây thì còn nói được, hiện tại gã còn lại gì? Chỉ có hai tên Thần Xạ Thủ và bốn tên kỵ sĩ, làm sao có thể chống đỡ được Sở Phong và Ánh Trích Tiên?

“Aaaa! Giết, giết bọn chúng cho ta!” Gã đỏ hết cả mắt, giống như dân cờ bạc đang đánh cược, gào thét điên cuồng.

“Bảo vệ tiểu Hầu Gia, rút lui!” Một tên kỵ sĩ nói nhỏ. Trên người bọn họ còn có Thần Hành phù, hơn nữa còn quen thuộc mấy trăm dặm xung quanh đây.

Bình Luận (0)
Comment