Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ầm!
Đáng tiếc, Sở Phong không cho bọn họ cơ hội, lại liên thủ với Ánh Trích Tiên trên không trung, quét ra một chùm sáng bảy màu, bao trùm cả thảy hai tên Thần Xạ Thủ đang giương cung cài tên và bốn tên kỵ sĩ.
Phọt!
Bọn họ hóa thành một chùm tia máu, cơ thể còn chưa kịp vỡ nát, hình thần đã diệt.
“Sao hung bạo vậy, cả đám này đều là con mồi hết cả đấy. Có thể dùng Dị Thuật hấp thụ hạt Thần Tính của bọn họ, rồi thông qua đó để tiến hoá mà!” Âu Dương Phong kêu lên.
“Xin lỗi, ta sai rồi. Nhưng mà không phải bọn họ còn rất nhiều kỵ binh sao, lần sau lại đi tìm!” Sở Phong mở miệng.
Lúc này, Hồn Quang của Phổ Lâm đã ngưng tụ gần xong. Gã trừng mắt đầy oán độc, đây là lần thiệt thòi lớn nhất trong đời gã. Nếu như bị bên nữ thần Nguyệt Lượng luôn đối đầu với mình giết chết, gã còn có thể tiếp thu.
Nhưng gã lại bị mấy tên Âm Linh mà gã khinh thường, chưa từng đặt trong mắt giết ngược lại, thật sự không thể tiếp thu nổi.
Gã đã từng cao cao tại thượng (1), suất lĩnh mười ngàn kỵ binh đuổi giết đám Âm Linh Dị Vực này chạy tán loạn, không người nào dám chống lại gã, thế mà hiện tại lại rơi vào bước đường này, tâm tình của gã không thể cân bằng nổi.
(1) Cao cao tại thượng: đứng trên cao nhìn xuống, ý chỉ cao ngạo, khinh thường kẻ khác.
“Ố ồ, đây là Thần Thú Huyết thuần chủng chân chính đấy, đa tạ Phổ Lâm Tiểu Hầu Gia!” Giữa không trung, sau khi xem qua bình ngọc kia, Sở Phong mỉm cười nhìn xuống Phổ Lâm dưới mặt đất.
Phổ Lâm hai mắt phun lửa, lập tức phun ra một ngụm “hồn huyết”. Gã thật sự bị chọc tức, chuyện như vậy đủ để gã nhục nhã cả đời, tiền đề là gã có thể sống sót.
Âu Dương Phong cõng mai rùa màu đen thong thả đi qua đi lại, nói: “Nhiệt tình vì lợi ích chung Tiểu Hầu Gia, rộng rãi kết thiện duyên Phổ Lâm huynh, cảm ơn nha. Không quản xa xôi vạn dặm đến đưa Thần Thú Huyết cho chúng ta, đồng thời còn chủ động đến tận cửa để chúng ta hành hung, ơn này không biết để đâu cho hết.”
Nghe thấy câu này, lại nhìn đến Âu Dương Phong tao nhã đi từng bước, Phổ Lâm lần thứ hai "phụt" một tiếng ho ra một ngụm lớn "hồn huyết", thật sự phát điên luôn rồi.
Lời nói kiểu đó quả thực quá chói tai, đâm trúng tâm phế của gã, khó chịu muốn chết. Cẩn thận ngẫm lại mấy ngày trước gã cỡ nào ngạo nghễ, còn lười mở mắt nhìn đến con trai Quân Đà, kết quả giờ lại trở thành tù nhân của hắn.
“Âm Linh, chớ có vội đắc ý. Võ Thần đã nghiên cứu rất nhiều năm để phá vỡ bức tường chắn giữa, đánh chiếm Dị Vực của các ngươi chỉ là chuyện sớm muộn. Đợi chúng ta xuất chiến, dù phụ thân của ngươi có thật sự là đại nhân vật tài giỏi Quân Đà, so với mãnh tướng dưới trướng Võ Thần cũng chỉ là một tên không đáng chú ý, chỉ có thể bị đánh thành mấy mảnh vụn mà thôi!” Phổ Lâm âm trầm nói.
“Hừ, gia không đánh chết ngươi, trước đánh ngươi thành mấy mảnh vụn đã!” Âu Dương Phong nổi khùng, tức không tả nổi. Hắn điên cuồng đánh loạn xạ, sử dụng đến cả võ công Thần Thú, Hồn Quang sáng rực cả lên.
Ầm ầm ầm...
Phổ Lâm liên tiếp bay ra ngoài, gã không còn đánh trả, bởi vì không có ý nghĩa gì. Phía trên có Sở Phong và Ánh Trích Tiên nhìn xuống, hào quang bảy màu kia một khi chiếu đến, Thế Tử phù của gã lại bị huỷ đi một lần, uổng phí vô ích.
“Tiểu Hầu Gia, nếu ngươi phối hợp một chút, chúng ta có thể cho ngươi chết có thể diện.” Sở Phong lên tiếng.
“Ngươi muốn giết ta?” Phổ Lâm biến sắc, cơ thể nhịn không được mà run rẩy, sau đó cao giọng nói: “Phụ thân ta là Linh Uy Hầu, có lẽ ngươi không biết địa vị và quyền thế của người. Ông là một trong những chiến tướng dưới trướng Võ Thần, ngươi giết ta, toàn bộ Hoang Vực đều không có chỗ cho các ngươi dung thân, chạy trốn tới nơi nào cũng vô dụng!”
“Không phải còn có nữ thần Nguyệt Lượng sao, chúng ta đi địa bàn của nàng.” Ánh Trích Tiên bình thản lên tiếng.
Chỉ một câu mà thôi đã trực tiếp khiến khiến Phổ Lâm nghẹn họng, há miệng nói không ra lời.
Lúc này, Ánh Hiểu Hiểu cũng từ chân trời bay đến, hưng phấn cực kỳ, hô lớn: “Rốt cuộc cũng bắt được tên đầu heo tiểu Hầu Gia này rồi. Trước đây hắn truy sát chúng ta thật thê thảm, giờ cứ đánh hắn thành đầu heo đã rồi tính sau!”
Phổ Lâm trừng mắt, hiện tại ngay cả một tiểu loli cũng dám nói với hắn kiểu này, dù con nhóc này đẹp kinh khủng cũng không thể chịu đựng được.
“Anh rể, hắn uy hiếp ta, trong mắt hắn có sát khí!” Ánh Hiểu Hiểu cáo trạng.
“Được rồi, anh rể giúp ngươi hả giận!” Sở Phong cười gật đầu. "Ầm" một tiếng, một cái tát giáng xuống, đánh Phổ Lâm tức không chịu nổi, muốn lao lên đánh trả ngay tức thì.
“Thành thật một chút!” Âu Dương Phong lại tao nhã cất bước lại gần, chuẩn bị động thủ đánh đập Phổ Lâm.
Trên bầu trời, Ánh Trích Tiên trừng Sở Phong, gương mặt tuyệt đại vô song hiện lên ý bất mãn, có xấu hổ, cũng có cảnh cáo.
Đồng thời, nàng cũng âm thầm cảnh cáo Ánh Hiểu Hiểu, nếu không tiểu nha đầu này cứ một câu “anh rể” hai câu “anh rể” liên tục thế kia, lời cứ tuôn ra liên miên không dứt.
“Có cái gì mà phải ngượng, hai người không phải đã song tu rồi sao?” Tiểu loli tóc bạc lẩm bẩm, sau đó lại bày ra dáng vẻ bà cụ non nói: “Người trẻ tuổi bây giờ đều cởi mở như thế sao, chỉ thích phóng túng, không muốn thiên trường địa cửu (2). Thật không hiểu nổi mấy người trẻ tuổi các người.”
(2) Thiên trường địa cửu: dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất.
Nghe lời con nhóc này thốt ra, Ánh Trích Tiên không muốn đi đánh Phổ Lâm nữa, muốn đổi hướng đập muội muội nàng một trận!
“Tiểu Hầu Gia, vừa nãy đã có chút đắc tội. Nào, chúng ta đàm đạo một chút, kỳ thật cũng không phải không thể để ngươi sống tiếp.” Sở Phong cất lời, khiến Phổ Lâm cảm thấy còn chút hi vọng.
“Nói đi, ngươi muốn cái gì?” Phổ Lâm ngược lại vô cùng thống khoái.
“Ta muốn học Dị Thuật cao cấp từ ngươi, kính xin chỉ giáo.” Sở Phong mỉm cười.
Muốn cướp Dị Thuật, còn nói một cách văn nhã như thế, Phổ Lâm thật muốn một quyền đấm vào khuôn mặt của hắn, đúng là một tên quỷ nô đáng hận.
“Không có! Đừng nói là ta, ngay cả phụ thân ta Linh Uy hầu cũng không biết được Dị Thuật cao cấp một cách hoàn chỉnh.” Phổ Lâm lắc đầu.
Phổ Lâm chỉ nắm giữ Dị Thuật trung cấp, một ít Thần Xạ Thủ và kỵ sĩ thực lực khá mạnh trong quân đội cũng nắm giữ nó, không tính là tuyệt mật.
Trước kia, Sở Phong đã học được từ gã.
“Vậy thì thật đáng tiếc, ngươi không gì đáng giá để trao đổi.” Sở Phong thở dài.
“Được rồi, vậy đem thằng cháu này giao cho ta đi. Trước kia bản Thần Vương bị hắn truy sát phải chạy trối chết mấy ngàn dặm, thân thể cũng bị mũi tên thiêu đốt nhiều nơi, thế mà thằng cháu trai này còn ở phía sau cười cợt, luôn miệng kêu quỷ nô, quả thực tức chết Âu Dương Thần Vương đại gia. Giờ đến lượt ta ra tay!”
Trong lúc nói chuyện, Âu Dương Phong lập tức hú lên một tiếng kêu thiên nga, một móng vuốt đã đặt trên mặt gã. Hai người hiện tại đều ở trạng thái hồn thể, sát thương rất hữu hiệu.
Ầm!
Phổ Lâm bay ra ngoài, giận tím mặt. Gã không thể nhẫn nhịn thêm được, cảm thấy dù phối hợp đi chăng nữa, đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho gã. Nếu đã như vậy thì cứ liều mạng, không cần thiết phải ăn nói khép nép.