Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ầm!”
Phổ Lâm thôi thúc Hồn Quang đánh về phía Âu Dương Phong.
Xoạt!
Kết quả, gã lại bị Âu Dương Phong đánh cho một chiêu Đại Bằng Triển Sí thuật, Thần Tử nổ tan xác, bay tứ tung khắp nơi. Bây giờ Âu Dương Phong đã là Thần Thú có dương hồn, so với trước đây đã mạnh lên rất nhiều.
Vô luận ở thế giới nào, Thần Thú đều rất đáng sợ, ở cùng một cảnh giới, rất hiếm người có thể địch nổi.
“Sưu hồn của hắn, tìm hiểu một chút nguồn gốc và mấy điều cơ mật của Dị Thuật, xem thử có điều gì cần chú ý không.”
Sở Phong ra hiệu cho Ánh Trích Tiên liên thủ với hắn, áp chế tuyệt đối Phổ Lâm, không cho gã tự bạo, cũng không để gã phản kháng, phải phối hợp sưu hồn.
Xoạt!
Hai người sát cánh cùng bay, Hồn Quang giao hòa, một lần nữa thi triển Thất Bảo Diệu Thuật bao phủ Phổ Lâm, đem gã áp chế đến không thể động đậy một chút nào nữa.
“Cháu trai, ta xem ngươi lại hung hăng thế nào!” Âu Dương Phong xông tới, trước đạp một phát, sau đó trực tiếp sưu hồn.
Một lát sau, sắc mặt của hắn liền trở nên khó coi.
Cuối cùng, tấm thần phù trong Hồn Quang của Phổ Lâm lấp loé, nhìn như sắp nổ tung.
Tiếp đó, một thanh âm uy nghiêm vang lên, nói: “Kẻ nào dám sưu thần hồn của ta?!”
Ấn ký của Linh Uy hầu trên thần phù thức tỉnh, truyền ra sóng âm vô cùng khủng bố. "Xoẹt" một tiếng, một đạo hư ảnh trồi ra, lơ lửng giữa trời, tuy năng lượng ít ỏi nhưng lại có được tia dao động vô cùng khác thường.
“Phụ thân? Mau, mau giết chết bọn họ!” Phổ Lâm giật mình, sau đó vô cùng kích động và vui sướng. Phụ thân gã có lưu lại một tia Hồn Quang trong cơ thể gã sao?
“Lùi lại!” Sở Phong quát lớn.
Trên thực tế, Âu Dương Phong đã sớm chạy. Vừa thấy tình huống không đúng, chân hắn đã như bôi dầu lủi mất.
Tiểu loli tóc bạc cũng vô cùng cơ linh, vèo một tiếng chạy mất tăm.
Đạo hư ảnh này nhìn chằm chằm Sở Phong cùng Ánh Trích Tiên, cảm thấy hai người này mới là mối uy hiếp.
Coong!
Một tiếng chuông vang lên, Sở Phong lấy ra Hồn Chuông, treo trên Hồn Quang của hắn và Ánh Trích Tiên, sau đó bọn họ lại hợp lực, “ầm” một tiếng xuất ra Thất Bảo Diệu Thuật, có điều lần này Thất Thải Quang Hoa xuất ra từ linh hồn còn được Hồn Chuông hỗ trợ, năng lượng bạo phát càng thêm kinh người.
Đoàng!
“Cái gì?!” Đạo hư ảnh kia cả kinh, dù sao nó cũng chỉ là một tia Hồn Quang, không phải linh hồn chân chính, ứng biến và phản ứng không thể so được với bản thể.
Ầm!
Tia Hồn Quang này cố gắng chống đỡ, bùng nổ uy năng kinh thiên đánh trúng hai người.
Sở Phong và Ánh Trích Tiên bị đánh bay ra ngoài, ho ra đầy máu, Hồn Chuông cũng bay ra theo, kêu vang không dứt!
Có điều, tia hư ảnh kia cũng "bùm" một tiếng nổ tung.
“Phụ thân!?” Phổ Lâm khiếp sợ.
Phải biết, Hồn Quang của phụ thân gã tuyệt đối có uy thế cấp Á Thánh, thế nhưng cuối cùng lại bị tiêu diệt, diệu thuật của hai người kia đáng sợ đến mức nào? Bọn họ mới đến cảnh giới gì, mới có bao nhiêu tuổi chứ? Kết quả thế này đủ để chấn động thế gian.
“May mà chỉ là một tia Hồn Quang, không thể duy trì lâu, nếu không chúng ta chắc chắn phải chết!” Sở Phong than thở.
“Ngươi có thể chết được rồi!” Âu Dương Phong nói.
Ầm!
Hắn đứng một bên ra tay, đánh chết Phổ Lâm.
Phổ Lâm muốn liều mạng, kết quả Sở Phong và Ánh Trích Tiên cũng ra tay. Bọn họ không muốn lại có thêm biến cố gì, trực tiếp tiêu diệt gã.
Thế Tử phù liên tiếp vỡ nát bốn lần, Phổ Lâm sợ hãi kêu to, hóa thành một cơn mưa ánh sáng, toàn bộ Hình Thần đều bị huỷ diệt!
Cùng lúc đó, ở một toà thành cách đây một trăm dặm, Linh Uy hầu trong lòng chấn động, sau đó nhảy dựng lên, quát lớn: “Thật can đảm, dám giết con nối dòng của ta. Ta phải diệt sạch các ngươi!”
Mặc dù ở thế giới này đã trải qua mấy ngày, nhưng ở vũ trụ nguyên bản của Sở Phong chỉ là một cái nháy mắt.
Cùng lúc đó, Địa Cầu, Đông Hải, núi Bất Diệt.
Đại Hắc Ngưu hô bằng gọi hữu, hỏi ai muốn theo nó đi Dị Vực chinh chiến. Tuy đi theo thì thực lực có thể tăng nhanh như gió, thế nhưng cũng rất nguy hiểm, kết quả tất nhiên là không có người nào hưởng ứng.
Dùng lời của lão Lư, tu vi tuy đáng quý, nhưng sinh mệnh còn đáng quý hơn, nên đánh chết ông cũng không đi.
“Lão Hắc, con trai của ta, ngươi đi đi. Lữ Phi Dương ta mỗi ngày sẽ vì ngươi tụng kinh, ngươi cứ yên tâm mạnh dạn mà đi Dị Vực, đi đi!”
“Cái quái gì vậy, mỗi ngày niệm kinh cho ta? Muốn siêu độ cho ta sao?” Đại Hắc Ngưu mặt đã đen lại càng đen hơn.
“Ngưu ca, lên đường bình an, không tiễn!” Đám Hổ Đông Bắc, Chu Toàn đều lắc đầu, đánh chết cũng không chịu đi.
Sau đó, Hoàng Ngưu trực tiếp đi một chuyến đến Côn Lôn gặp công chúa Yêu Yêu. Kết quả, Yêu Yêu sau khi nghe nó nói xong liền lập tức đi theo nó tới đảo Bất Diệt.
“Chỉ có linh hồn mới có thể đi. Ai dám cùng ta lên đường chiến đấu, phản chiếu thiên địa ở Dị Vực, kiến quốc vẻ vang nào?”
Yêu Yêu muốn đi, nàng chỉ mới hiệu triệu một tiếng, tất cả mọi người đều nhấc tay, tỏ vẻ phải cùng đi cho bằng được!
Đại Hắc Ngưu mắt trợn trắng, nói: “Các ngươi có ý gì, ta kêu các ngươi không đi, công chúa Yêu Yêu mới nói một câu muốn đi, các ngươi đều hùng hổ đi theo, cười đầy bỉ ổi, không thèm suy nghĩ gì thế hả?”
“Đi theo ngươi chỉ có thể là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại. Công chúa Yêu Yêu là ai chứ, số một Tinh Không, bất khả chiến bại khắp cả vũ trụ thượng cổ, chúng ta đương nhiên phải đi theo!”
“Chinh chiến Dị Vực!” Yêu Yêu phất tay, vô cùng hào hoa phong nhã dẫn một đám ngươi lên đường.
“Còn có ta!” Thiếu nữ Hi cũng hô vang, muốn đi theo.
Sở Phong liếc nhìn Âu Dương Phong, nói: "Sao mặt của ngươi tối sầm như vậy, sắp bốc ra khí đen luôn rồi."
"Không nói tiếng người được à!" Âu Dương Phong vểnh cái cổ thiên nga lên, mặt xám xịt nhìn hắn.
"Nếu hắn dịu dàng, mềm mại thì mới gọi là lạ đấy!" Ánh Hiểu Hiểu cười hì hì.
Lúc này, cả chiến trường đều đã im lặng, Phổ Lâm và đám thuộc hạ đều đã bị xử lý. Trận chiến mở đầu tuyệt vời của Sở Phong và Ánh Trích Tiên mang khí thế người người khiếp sợ, giết chết cả thần xạ thủ và kỵ sĩ.
Mặt mũi của Âu Dương Phong thật sự hóa đen, vẻ mặt còn hơi khó coi.
"Rốt cuộc là tại sao?" Sở Phong hỏi.
Vừa rồi là Âu Dương Phong phụ trách sưu hồn Phổ Lâm. Sau khi xong việc, mặt lại tối sầm.
"Chắc chắn là tin xấu có liên quan đến chúng ta." Ánh Trích Tiên nói, nàng đáp xuống mặt đất, lướt qua người thiên nga mang theo tiên khí thượt tha, mềm mại.
Trong trận chiến vừa nãy, nàng và Sở Phong suýt nữa bị hồn quang của Linh Uy Hầu giết chết, vô cùng nguy hiểm, thân thể bọn họ đều không thể chịu được, bị xé rách.
Ngay cả linh hồn cùng đã mờ dần, hai người đều bị thương không nhẹ.
Dù sao, hồn quang kia có hơi thở của Á Thánh, với trình độ này của bọn họ mà không chết đã được xem là kỳ tích.
"Thông minh." Âu Dương Phong liếc nhìn Ánh Trích Tiên, khẽ thở dài.
"Chúng ta đến thế giới này, trước mắt chỉ tiếp xúc với quân đội hệ võ thần, có được dị thuật của bọn họ, nếu đoán rằng có liên quan với việc này, vậy có phải là có hậu quả gì nghiêm trọng hay không?" Ánh Trích Tiên hỏi.
Vẻ mặt Âu Dương Phong kì lạ, nữ tử Tiên Tộc này thật là thông minh, cái gì cũng có phát hiện trước.