Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1650 - Chương 1650: Tuổi Già Và Bản Chất Của Thế Giới (2)

Thánh Khư Chương 1650: Tuổi già và bản chất của thế giới (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­

Sở Phong nghe xong một hồi cũng không nói gì, thần còn sợ quỷ? Nếu thật sự suy nghĩ một chút thì thần trên thế giới này cuối cùng đều phải chết, vậy điều này cũng là bình thường.

"Không có cách giải quyết khác sao?" Sở Phong hỏi.

Ánh Trích Tiên cũng nhìn về phía Âu Dương Phong, muốn hiểu rõ tất cả, nàng và Sở Phong đều không cam lòng.

"Có, cao nguyên Hung Thú có một loại lý luận, nói nếu đủ mạnh mẽ, có lẽ có thể ngăn chặn tất cả, giết chết tất cả, không có điều thê thảm này. Đương nhiên, đến nay chưa từng xuất hiện người như vậy, người không tin ma quỷ đều đã chết. Ngoài ra, các vị thần còn tìm được một cách, muốn đi vào Hỗn Độn, phải vượt qua dòng sông quá khứ, đến thế giới khác, trời đất khác nhau có lẽ khiến có ý khiến bất đồng, bọn họ muốn đi chịu dẫn dắt, từ mình giải quyết vấn đề."

"Đến thế giới khác?" Sở Phong ngạc nhiên.

Âu Dương Phong lục tìm trong linh hồn của Phổ Lâm, phát hiện cả cao nguyên Hung Thú hình như chính là trung tâm thế giới. Ra khỏi nơi này sẽ đi tới Hỗn Độn.

"Chính xác, thế giới lấy cao nguyên Hung Thú làm trung tâm, ngoài ra còn có mấy vực sâu, nơi trú ngụ của thần thú. Sau đó chính là Hỗn Độn, giới hạn này không lớn bằng nơi đó. Dựa theo thần minh thế giới này suy đoán, đây là một thế giới bị tàn phá."

Đề tài này đã nói đến bản chất của thê giới, thần linh qua nhiều thế hệ ở cao nguyên Hung Thú đều từng tiếp xúc với âm linh thế giới khác, thậm chí là dương hồn thế giới khác.

Bọn họ đoán, thế giới này có thể tiếp giáp với một cõi âm lớn, cũng có thể cách dương gian không xa, đây là một kẽ hở của thế giới.

Những lời Âu Dương Phong nói ra làm Ánh Trích Tiên và Sở Phong đều sửng sốt, thần linh thế giới này đoán rằng những lý lẽ từ đó sẽ ngày càng nhiều.

"Qua nhiều thế hệ, một vài thần linh già cả trước lúc chết, muốn đi thay đổi vận mệnh bản thân. Thế nhưng, một số vị thần vừa vào Hỗn Độn liền chết thảm, những người đưa tiễn có thể tận mắt nhìn thấy, còn có người một đi không trở lại."

"Chết thảm trong Hỗn Độn?" Sở Phong kinh ngạc, vô cùng sợ hãi.

"Ừm, đúng vậy, bên cạnh Hỗn Độn có đường, không phải bọn họ đột ngột đi qua sông, mà là tìm ra dấu chân tiền nhân." Âu Dương Phong gật đầu.

Tiếp theo, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ sợ hãi, nói: "Vậy cảnh tượng thế thảm giống như đi vào địa ngục không phải cái gọi là toàn bộ vũ trụ."

Sau đó, Âu Dương Phong mở ra hình ảnh nhìn thấy trong linh hồn Phổ Lâm, đó là con đường tiếp giáp Hỗn Độn.

Đó là một cái cối xay chậm rãi chuyển động, muốn đi qua nhất định phải lao vào trong đó. Trải qua sự nghiền nát, một vài thần inh không qua nổi một cửa, hồn quang đã sụp đổ.

Có một số người khá may mắn, bởi vì các cối xay đó tình cờ không chuyển động, không nghiền nát người, nếu có thể đi một đường thẳng, vào bên trong cánh cửa ánh sáng giữa cối xay.

Điều này hoàn toàn dựa vào vận khí, ngay cả thần linh cũng không ngoại lệ.

Sở Phong nhìn hình ảnh được Âu Dương Phong phơi bày, có chút chấn động.

Hắn nhìn thấy gì, một cái cối xay giữa địa ngục giống như ánh sáng của Tử thành, thế mà không chết trong bức tường thành lớn như vậy, chất liệu gỗ ngang bằng, tác dụng tương đương.

Hắn tin rằng, phía sau cối xay thật sự có một lối đi, giữa địa ngục là một con đường luân hồi, nhưng con đường đó ở đâu? Đi về phía nào?

Mất một lúc lâu, Sở Phong mới lên tiếng, hỏi Ánh Trích Tiên: "Ngươi thấy thế nào?"

"Lập tức đứng dậy hành động, tranh thủ tìm dị thuật cao nhất thế giới này, mặc dù không thể dùng, cũng nếu thử thu hoạch trước, việc này cứ gác lại tính sau. Trong lúc nghiên cứu thế giới này, tìm kiếm thánh dược và những thứ thích hợp với chúng ta. Đương nhiên, nếu hiểu rõ bản chất, hoàn toàn biết được phía sau thế giới này thật sự không phù hợp với chúng ta. Vậy thì trong mấy ngày này, dùng thời gian ngắn nhất chấm dứt sự tồn tại của thế giới này.

Ánh Trích Tiên vô cùng quyết đoán, nàng cho rằng vấn đề rất nghiêm trọng.

"Đúng rồi, nhiều thế hệ đạt được cơ duyên ở thần điện Đại Mộng Tịnh Thổ, cái gói là một giấc mơ đoán đúng trăm năm đời người, cuối cùng đều là kết cục gì?" Sở Phong hỏi.

"Đây đúng là điều khiến ta không rét mà run." Vẻ mặt Ánh Trích Tiên ngưng tụ, nói: "Cẩn thận suy nghĩ, những người nổi bật qua nhiều thế hệ, cuối cùng đều có một nửa gặp chuyện ngoài ý muốn, đột ngột chết trong vũ trụ. Năm đó, tất cả mọi người cho rằng, có người ghen tị, âm thầm gia hại. Nhưng bây giờ xem ra, cái chết của bọn họ có chút giống với cường giả lúc về già ở thế giới này."

Lời này vừa nói ra, khiến cho Sở Phong suýt nữa toát ra một trận mồ hôi lạnh.

Ánh Trích Tiên giải thích, một số người nổi bật, tình cảnh lúc về già không được tốt lắm, có tẩu hỏa nhập ma mà chết, cũng có chết đau đớn khó hiểu, đều rất thê thảm.

Cuối cùng, người được chết già cũng có, nhưng mà thật sự không nhiều lắm.

"Thật sự là cái hồ nha, hãm hại người tài!" Âu Dương Phong hét lên.

"Không kéo dài thời gian nữa, chúng ta lập tức hành động, tình hình mà không đúng như vậy thì lập tức rời khỏi!" Ánh Trích Tiên nói.

Mấy người gật đầu, vẻ mặt đều nghiêm túc.

"Bây giờ làm gì đây?" Âu Dương Phong hỏi.

"Đi săn!" Sở Phong đáp với giọng điệu vô cùng quả quyết.

"Ngươi còn dám dùng dị thuật?" Trong lòng Âu Dương Phong có chút sợ hãi, cái tật lườm người bỗng dưng khỏi, bây giờ hắn ta khá là nghiêm túc, không có chút ngả ngớn nào.

"Không thấy ta bị thương thành như vậy rồi à. Với lại, ta cũng đã luyện loại dị thuật này rồi, dùng thêm vài lần thì có sao, chết sớm cái gì, thôi đi, ta đã uống thuốc thần, tuổi thọ thông thường còn nhiều hơn tuổi thọ cả đời của người khác, không sợ." Sở Phong chẳng hề để ý.

"Thứ ngươi ăn là thuốc thần của âm phủ, có tác dụng không?" Âu Dương Phong nói kích hắn.

Ở âm phủ, hắn ta cũng được coi là thần thú. Thế nhưng, sau khi tới nơi này rồi, xạ thủ gặp phải còn suýt đánh hắn nổ tung, quân lính cùng gào to cũng suýt khiến hồn quang của hắn ta sụp đổ trong nháy mắt.

Ở thế giới này, hắn ta là âm linh, dòng máu thần thú thật ra vô dụng.

Cho nên, hắn ta hiểu được thuốc thần của âm phủ có lẽ cũng sẽ yếu đi.

"Tỷ phu, ngươi chán sống rồi, không phải chỉ riêng vấn đề giảm tuổi thọ, còn có chuyện ngoài ý muốn, sẽ chết một cách đột ngột." Hoa nhài leo tóc trắng nói lớn, trừng đôi to mắt xinh đẹp nhắc nhở hắn.

Cốc!

Kết quả, nàng bị Ánh Trích Tiên cốc cho một cái, lập tức ôm trán kêu lên đau đớn, bị cảnh báo không được xưng hô lung tung.

Ánh Trích Tiên nói: "Loại dị thuật này rất quái dị, về bản chất mà nói thì có vấn đề lớn, có thể liên quan đến nguồn gốc của nền văn minh tiến hóa, sẽ gây họa lớn."

"Không cần lo lắng, ta tự có chừng mực." Theo lời Sở Phong nói chính là không tin tà ma, đến cả địa ngục hắn còn có thể còn sống ra ngoài, bị xoay vòng nhiều lần trong Quang Minh Tử Thành, đường đến luân hồi cũng từng đi một lần, còn sợ gì một cái dị thuật?

Bình Luận (0)
Comment