Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đứa trẻ kia từ đâu tới, là Tần Lạc Âm sinh? Sở Phong nhìn về phía xa xa, quả thực là trước mắt biến đen a, hắn ngay cả vợ còn chưa có đâu, mà con thì đã sinh ra rồi?
Chuyện này... Người nào nên chịu trách nhiệm với người nào? Hắn muốn khóc, im lặng mà hỏi trời xanh.
“Xẹt!”
Một tia sét chói mắt hạ xuống đánh vào đỉnh đầu hắn, đánh đến nỗi cả người Sở Phong đều nghiêng ngả, thất khiếu (1) bốc khói, không ngừng run rẩy.
(1) Thất khiếu: Bảy lỗ trên khuôn mặt con người, bao gồm hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và miệng.
Phía xa, Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm đang quan sát lẫn nhau, bốn mắt đối diện. Bầu không khí này cũng quá khác thường rồi, tương đối quỷ dị, ai mà ngờ được các nàng lại gặp lại dưới tình huống éo le như vậy chứ.
Các nàng đều là thiên chi kiều nữ, là nhân vật cấp nữ thần. Bất kể đi đến nơi nào cũng đều trở thành tâm điểm chú ý của vạn người, được xưng là một trong những nữ tử mạnh mẽ nhất và mỹ lệ nhất của vũ trụ.
Mà hiện tại, các nàng lại đều có nhân quả với một tên nam tử.
Mấu chốt là, quan hệ của các nàng cũng được tính là chị em tốt. Đến được cấp bậc này của các nàng, người trẻ tuổi cùng thế hệ cũng ít ai có thể ngang vai ngang vế, vì vậy các nàng mới trở thành một trong số những bạn tốt ít ỏi của đối phương.
Nhưng mà gặp mặt nhau dưới loại tình cảnh này thì quả thực là cổ quái!
Đối với Ánh Trích Tiên mà nói, sau khi tiểu đạo sĩ kia gọi một tiếng phụ thân thì quả thực đã khiến tâm trạng nàng ta chấn động không nhẹ. Thực sự không thể tưởng tượng nổi! Người tâm khí cao ngạo như Tần Lạc Âm lại có đứa nhỏ, hơn nữa còn là huyết mạch của Sở Phong?
Chuyện này đối với Ánh Trích Tiên không đơn giản chỉ là tâm tình chấn động. Phải biết rằng, trước đây Tần Lạc Âm và Sở Phong như nước với lửa, hễ gặp mặt liền muốn đánh nhau đến ta sống ngươi chết.
Hơn nữa lần này Đại Mộng Tịnh Thổ phát thiệp mời cho khắp nơi trong vũ trụ, chỉ có duy nhất Sở Phong là bị bỏ sót, không được phát thiệp.
Nhưng hiện tại hai người kia lại có con! Chuyện này quá đột ngột, khiến mỹ nhân thanh lệ thoát tục, trầm tĩnh sâu sắc như Ánh Trích Tiên cũng không biết nói sao cho phải, chỉ có thể đứng ngây người tại chỗ này.
Dáng người Tần Lạc Âm tinh tế thon dài, vòng eo nhỏ xinh, mắt ngọc mày ngài, vô cùng mỹ lệ. Trong chùm sáng bên người còn có một luồng ánh sáng linh hồn nho nhỏ của trẻ con.
Lúc này, bản thân Tần Lạc Âm còn hốt hoảng và kinh ngạc hơn cả Ánh Trích Tiên, thậm chí còn có chút kinh hãi.
Ánh Hiểu Hiểu gọi một tiếng anh rể kia khiến tâm trạng nàng giống như bị sét đánh, quả thực không thể tin được. Ánh Trích Tiên trong mắt nàng thanh cao lạnh lùng, phiêu dật thoát trần giống như “Trích Tiên” chuyển thế, rời xa hồng trần... Vậy mà hiện tại lại có quan hệ với Sở Phong, lại còn kết thành đạo lữ?!
Chuyện này khiến nàng chấn động không nhẹ. Đối với bản thân Tần Lạc Âm mà nói, nàng cảm thấy tin tức này khó mà tưởng tượng nổi, rất khó để tin.
Nhất là nàng còn đang có một đứa trẻ “thiên anh” ở bên người, bị đối phương nhìn thấy, không những thế, đối phương còn nghe được loại xưng hô kia, khiến nàng trong lúc nhất thời không biết làm sao mở đầu cuộc nói chuyện cho phải.
Chẳng qua thì nói đi vẫn phải nói lại, trong lòng Tần Lạc Âm vẫn có chút chua xót, mặc kệ là đối lập cùng Sở Phong cũng được, cừu hận cũng được, cho dù nói là ngoài ý muốn cho phép thì nàng và Sở Phong cũng có một đứa trẻ rồi. Kết quả đến chỗ này lại phát hiện hắn cùng bạn thân của mình kết thành đạo lữ, quả thực là bị sốc không nhẹ.
Trước kia, Tần Lạc Âm chưa từng nghĩ qua sẽ kết thành đạo lữ với Sở Phong, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới chứ đừng nói là tiếp nhận, gặp lại mà không chém giết nhau đã là rất tốt rồi.
Thế như bây giờ nàng lại rơi vào tình cảnh này, cảm giác trong lòng có chút trống rỗng.
Cách đó không xa, tiểu loli tóc bạc đang mở to mắt mà nhìn đứa bé trong chùm sáng bên cạnh người của Tần Lạc Âm, sau đó lại nhìn qua tỷ tỷ nhà mình, cô nhóc bỗng nhiên có cảm giác thế giới này... quá loạn.
“Tỷ, tình địch này của tỷ rất lợi hại, không những không thua kém nhan sắc của tỷ, mà mấu chốt chính là người ta ngay cả đứa nhỏ đều có luôn rồi.” Cô nhóc âm thầm nhỏ giọng truyền âm.
Tạch!
Vì thế, trên cái trán trắng nõn của cô nhóc đã lập tức ăn một cái búng tay, đau đến nỗi nước mắt suýt nữa đã tuôn rơi.
Phía xa, Sở Phong vừa chống chọi lại thiên kiếp vừa để ý nghe ngóng tình hình bên này. Quả thực là vô cùng đau đầu, chuyện này là sao đây? Đứa nhỏ cũng đều có rồi, hắn có cảm giác giống như trời đất sụp đổ.
Tiểu đạo sĩ bày ra vẻ mặt quỷ dị, lúc này gã mới phục hồi lại tinh thần mà đánh giá Ánh Trích Tiên, nói: “Cha ruột của ta quả nhiên là lợi hại, nói như vậy, ngươi... nhất định chính là mẹ hai trong truyền thuyết.”
“Chao ôi!”
Cách đó không xa, Sở Phong bị câu nói này khiến cho lảo đảo lần nữa, lại bị lôi quang kia hất tung, sau đó lại bị tia sét màu đỏ chôn ở dưới đất.
“Ầm ầm!”
“A...”
Khi tiểu đạo sĩ không đến, không nói lời nào thì Sở Phong căn bản không có chịu thương tích, nhưng chỉ cần một khi tiểu đạo sĩ mở miệng thì Sở Phong nhất định sẽ đen đủi, bị sấm sét bổ cho cả người bốc khói, suýt nữa gặp nạn.
Bởi vì, những gì đứa trẻ kia nói thực sự khiến cho tâm thần hắn bất ổn, bị phân tâm nghiêm trọng.
Trên thực tế, lúc này trong lòng Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm cũng bộn bề trăm phần, đứa nhỏ kia sao lại ăn nói như thế? Thực sự là cái gì cũng dám nói a.
“Nó mới sinh ra?” Ánh Trích Tiên thực sự không nhịn được nữa, nàng ta không hề ngờ được bản thân mình lại có thể gặp lại Tần Lạc Âm trong tình huống xấu hổ như vậy, vì vậy câu hỏi đầu tiên này của nàng ta có ý muốn thăm hỏi.
Bởi vì Ánh Trích Tiên nghĩ như nào cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, đứa nhỏ kia là tiểu yêu quái ư, nếu không thì tại cái gì cũng hiểu như thế?!
“Còn... còn chưa sinh ra, chỉ là ánh sáng linh hồn tạm thời phân ra.”
Tần Lạc Âm mở miệng, âm thanh yếu ớt đến nghe không rõ.Trên thực tế nàng cũng không ngờ đến rằng bản thân sẽ thực sự trả lời, hơn nữa còn nói ra những lời như vậy.
Nếu như trong quá khứ có người nào dám hỏi nàng như vậy, e rằng sẽ bị thần thuật của nàng đánh bay luôn, trước hết cứ giết đã rồi lại nói!
Nhưng mà đây là chị em thân thiết của nàng, đồng thời cũng là... tình địch? Lại đối mặt nhau như vậy, bầu không khí giữa hai người quả thực quá lúng túng.
Tiểu loli tóc bạc vỗ trán một cái, giả bộ thành dáng vẻ đau đầu và thâm trầm, nhóc ta lên tiếng: “Thật phức tạp a, đạo lữ, tình địch, đứa nhỏ, quả thực là một chữ loạn không thể tả? Thế giới tình cảm của anh rể cũng thực phong phú, khiến muội không hiểu nổi a. Tỷ, còn may là tỷ chỉ tiến hành song song tu luyện ánh sáng linh hồn của hai người, nếu không thì chỉ sợ cũng giống như Tần tỷ tỷ, phải tha một đứa nhỏ theo bên người!”