Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Âu Dương Phong cuối cùng cũng ngậm miệng, không còn lòng dạ cãi lại, bắt đầu liều mạng chống cứ, không có thân thể che chở, chỉ có thể dựa vào hồn quang, thi triển võ công đánh bừa.
Răng rắc!
Thiên kiếp của Sở Phong cũng tới, tia chớp mang sắc đỏ bổ lên hắn đầy đau đớn, hồn quang chập chờn dữ dội.
Đây là thiên lôi mang dương khí nồng đậm, mỗi một lần đều rất đáng sợ, chỉ khoảng nửa khắc, hai người dường như bị thiêu rụi, bị sấm sét màu xanh và đỏ bao phủ, điên cuồng dồn dập tàn phá ầm ầm.
"Ai ui, không chịu được, phải nướng chín sao, không có thân thể thật khó chịu, hồn quang đều tan nát mất. Ta bực, tặc lão thiên đặc biệt dùng tia chớp lục quang bao phủ trên đầu ta đúng không, muốn chết à, nhìn Âu Dương đại gia của ngươi dễ ức hiếp vậy sao?"
Sau khi Âu Dương Phong ổn định lại, bắt đầu dày vò người khác không dứt, thì thào than thở, còn mắng cả ông trời.
"Ngươi câm miệng cho ta, đừng làm phiền ta độ kiếp." Sở Phong bên kia hô lên.
Hai tỷ muội Ánh gia đều thở phào một hơi, nhìn hai người bọn hắn còn có thể nói chuyện, chứng minh thời khắc gam go còn chưa tới, hẳn là không cần lo về tính mạng.
"Tỷ phu, chịu đựng!" Ngân Phát Tiểu La Lị hô.
Sắc mặt Ánh Trích Tiên đen xì ngay tức khác, trừng muội muội của mình.
Cùng lúc đó, từ xa có thân ảnh đang đi tới gần, thanh tú thướt tha, dung mạo động lòng, có thể nói là tư chất trời sinh, đúng là Tần Lạc Âm.
Ở bên cạnh nàng còn có một dải ánh sáng, có thể nhìn thấy bên trong có một hồn quang nhỏ hình người đang càu nhàu với nàng, có thể sánh được với Âu Dương Phong vẫn vẫn có thể nói chuyện.
"Mẹ, ngươi nói ngươi còn chưa sinh ra ta, đã nghĩ đến việc giải quyết ta, sau đó lại cùng lão yêu bà ở Đại Mộng Tịnh Thổ kia toan tính, muốn đưa ta vào trong bụng hắc cẩu, càng muốn phong ấn ta một trăm năm. Ngươi nói xem, như vậy là mẹ ruột sao?"
Tiểu đạo sĩ xuất hiện, đang tranh luận cùng với Tần Lạc Âm.
Gần đây, Tần Lạc Âm rõ ràng đã nghe thành quen, trước kia còn rất áy náy, nhưng bây giờ có thể trực tiếp bỏ loại lời nói này ở ngoài tai.
"Dừng lại, đừng thu ta! Mẹ ruột, nghe ta nói, lần này ta đã tác thành cho ngươi, dùng khí tức trời sinh trên người ta thanh tẩy âm khí, để ngươi trở thành dương hồn, ngươi nói xem chuyện này là sao? Tiểu đạo sĩ như ta còn chưa sinh ra đã vì ngươi mà nhọc lòng lao lực, nỗ lực không hề oán hận, ngươi thật sự là mẹ ta sao, không phải là khắc tinh ông trời phái xuống đối đầu với ta chứ?"
"Đúng rồi, mẹ, ngươi thấy cha ta đã xảy ra chuyện gì, ta nhìn hắn mang bộ dạng mới mười bốn, mười lăm tuổi, còn trẻ quá rất kì cục, ngươi yêu thích bộ dạng này sao?"
"Ai ui, dừng tay lại, đừng véo tai, ta không nói nữa!"
"Không phải ta nói lời thật lòng hay sao, chỉ là tò mò mà thôi, tuổi tác cha ruột ta cùng không lớn, mẹ, ngươi thật sự có thể ra tay với hắn sao?"
Sau đó, Tần Lạc Âm bùng nổ, tuy rằng đứa trẻ này giúp nàng thanh tẩy âm khí, khiến cho nàng áy náy mà lại đau lòng. Thế nhưng, nàng không chịu nổi tật lải nhải không dứt của tiểu đạo sĩ này. Hơn nữa vấn đề này lại khó nói, làm cho nàng phát điên, muốn tiễn lỗ tai gã lên đường.
"Mẹ, ta rất ngạc nhiên, làm sao ngươi nhận ra phụ thân ta, tại sao ta nhìn hắn lại thấy có chút quen mắt, giống như từng nhìn thấy ở nơi nào rồi, nhưng mà nghĩ mãi không ra."
Tần Lạc Âm nghe được lời này cũng chỉ có thể chấp nhận. Cùng với đó, trong lòng nàng cũng hơi không hiểu, bởi lẽ đứa nhỏ này quả thực là yêu quái, cái gì cũng biết.
Bây giờ thì nàng tin, trên đời này thật sự có Thiên Anh, Tiên Anh.
Tần Lạc Âm phát hiện phía trước có tia chớp của người độ kiệp, nàng đến gần nơi này, vừa lúc lại thấy bọn người Sở Phong, Ánh Trích Tiên.
"Tỷ phu, chịu đựng!" Ngân Phát Tiểu La Lị hét to.
Tần Lạc Âm nhanh chóng đuổi tới nơi này, vừa lúc nghe được, nàng vô cùng ngạc nhiên, sau đó giật mình nhìn về phía Ánh Trích Tiên.
Vốn là nhìn thấy người quen, coi nhau như bạn thân, Tần Lạc Âm cảm thấy như gặp được người một nhà, cuối cùng cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Kết quả, nàng tự nhiên lại nghe được Ánh Hiểu Hiểu gọi Sở Phong là tỷ phu.
Ánh Trích Tiên cũng đã nhìn thấy Tần Lạc Âm, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, tiểu đạo sĩ cũng nhìn thấy Sở Phong, trực tiếp kêu lên: "Cha!"
Trên thực tế, Sở Phong sớm đã nhìn thấy bọn họ, mặc dù đang độ kiếp, thế nhưng nhìn thấy Tần Lạc Âm dắt theo một hồn quang nhỏ hình người đến đây, hắn vẫn thật sự giật mình.
Đúng lúc tiểu đạo sĩ gọi một tiếng cha, Sở Phong thật sự bị sợ hãi, trực tiếp lảo đảo. Lúc trước, sấm chớp đều không bổ tới hắn, thế nhưng hiện tại, hắn thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất. Sau đó, ngay lập tức bị sấm sét vây quanh, nhất thời kêu thảm mà đứng dậy.
Cách đó không xa, Ánh Trích Tiên, Ngân Phát Tiểu La Lị cũng bị tiểu đạo sĩ này làm cho sợ đến sững người.
Ở bên cạnh, Âu Dương Phong lúc đầu trợn mắt há hốc mồm, tấp theo bị lôi quang bổ loạn kêu lên thảm thiết, cuối cùng lại hô: "Ta bực, ta thực sự nói trúng, việc mừng có đôi, bốn tin mừng lớn nha!"
Trên bầu trời, sấm sét màu đỏ và sấm sét màu xanh đang đan xen vào nhau. Mà trên mặt đất, Sở Phong lảo đảo lùi lại mấy bước, ngay sau đó liền trực tiếp ngã ra đất, sau khi đụng phải thiên kiếp lần đầu tiên liền phát ra tiếng kêu thảm.
Hắn bị sấm sét bao phủ. Bởi vì trong một thoáng qua này, tâm tình hắn không ổn định, tinh thần hoàn toàn chấn kinh. Sau đó ngay cả đứng cũng không vững, cứ như thế mà bị sấm sét màu đỏ kia đánh trúng.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, khi tiểu đạo sĩ kia gọi hắn một tiếng phụ thân thì đã làm hắn suýt thì chết dưới công kích của lôi quang. Chuyện này quả thực là bùa đòi mạng xứng với tên thực!
Tâm tình của Sở Phong hoảng hốt không thôi, bốn bề đều dậy sóng, hắn thực sự không có cách nào bình tĩnh lại, hắn làm sao tự dưng lòi ra một đứa con trai vậy? Chuyện này quả thực khiến trước mắt hắn đều biến thành màu đen.
Răng rắc!
Một tia sét đỏ sậm lao xống, thế công như thác đổ, đỏ ngòm lóng lánh, tất cả đều tưới vào ánh sáng linh hồn của hắn khiến hắn kêu rên không thôi, trong ánh sáng linh hồn đã bốc lên từng sợi khói xanh.
Trong lòng Sở Phong kinh sợ, vội vàng ngưng thần tĩnh tâm. Nếu cứ tiếp tục thất thần như trước e là hắn sẽ bị đánh chết, lúc này hắn còn mơ hồ ngửi thấy mùi cháy khét của linh hồn bản thân đó!
“Hô!”
Trong nháy mắt, Sở Phong lập tức vận chuyển Hô Hấp Pháp, miễn cưỡng đứng thẳng lên, ánh sáng linh hồn đều lập lòe, toàn thân đều là sấm sét màu đỏ. Theo linh hồn đang hô hấp của hắn, điện quang bao phủ hắn cũng ẩn hiện không ngừng, sau đó phát ra huyết quang chói mắt.
Lúc này, dị thuật của Vũ Thần cũng vô dụng, ở thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào Hô Hấp Pháp mạnh nhất của hắn, trực tiếp chống lại sấm sét màu đỏ kia.
Ầm!
Mặt đất đều bị nổ nát, núi đá sạt lở, cổ thụ che trời cũng hóa thành tro bụi, ngay cả hồ nước nhỏ tiếp giáp nơi này đều bị sấm sét màu đỏ kia hong khô!