Sáng sớm, tia nắng sớm mai rơi vào phòng, ấm áp chiếu vào thân thể, Sở Phong mở mắt, cảm giác tối hôm qua ngủ rất ngon.
Máu tươi và những cảm xúc tiêu cực đã bị hắn vứt hết ra sau đầu vào tối hôm qua, Sở Phong là một người lạc quan, hắn biết lúc nào nên trợ giúp bản thân giảm áp lực, thế nên qua một ngày mới, tinh thần của hắn rất sáng láng.
Sáng hôm nay Sở Phong không có thực hiện Phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm, mà sau khi rời giường liền chạy thẳng để gõ cửa phòng của cha mẹ, hắn đang rất tò mò không biết qua một đêm cha mẹ hắn có sự thay đổi thế nào.
Hiển nhiên hai người Sở Trí Viễn và Vương Tĩnh sau khi ăn hạt thông Tử Kim thân thể đã có sự biến dị, giấc ngủ dài hơn so với mọi khi, chứ nếu là ngày thường thì giờ này hai người đều đã dậy cả rồi.
"A!"
Sở Phong nghe được tiếng thét chói tai, nhất thời bị dọa cho hết hồn, vội vàng đập cửa hô lên: "Mẹ, mẹ đừng có nghĩ quẫn đó, mọc sừng thì có làm sao đâu, cùng lắm chúng ta đi thẩm mỹ viện cưa bỏ sừng là được."
Hắn thật sự rất lo lắng, sợ Vương Tĩnh luẩn quẩn trong lòng.
"Đây là........"
Rất nhanh, hắn lại nghe được giọng nói của Sở Trí Viễn, rất giống đang há hốc miệng cứng lưỡi vì kinh hãi, chỉ phun ra được một hai chữ liền im luôn.
"Cha, nếu cha mọc sừng thì đừng có cưa, nhiều sẽ rất oai phong đó, mau mở cửa nhanh cho con!" Sở Phong ở ngoài cửa vội vàng mà thúc giục.
"Thằng nhóc thúi, con nói thế mà nghe được à?" Vương Tĩnh mở cửa ra, qua giọng nói nghe được bà hình như không còn sợ hãi nữa, còn mang theo ý cười.
"Á?" Sau khi cửa được mở, Sở Phong cũng kêu lên một tiếng, khá là kinh ngạc.
Bởi vì Vương Tĩnh không những không có mọc sừng mà sắc mặt còn tốt vô cùng, có cảm giác như trẻ ra vài tuổi, ngay cả nếp nhăn cũng biến mất.
"Đây là ai thế, từ lúc nào mà tôi lại có thể một chị gái thế này?" Sở Phong khoa trương mà kêu lên.
Vương Tĩnh nghe được câu này càng thêm vui vẻ, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: "Không biết lớn nhỏ, nói cái gì thế!"
Có thể nhìn ra được ngay cả ánh mắt của bà cũng mang theo ý cười, đặc biệt vui vẻ. Nỗi lo lắng trước đây biến mất không còn dấu vết, bởi vì sự biến hóa này khiến bà vô cùng hài lòng.
"Mẹ, mẹ trẻ lại rồi, hơn nữa con có cảm giác có cái gì đó khác khác nữa." Sở Phong thúc giục bà mau nói.
Hắn vô cùng cao hứng, mẹ của hắn cũng gần 50 tuổi rồi, năm tháng không tha cho bất kỳ ai, bà cũng không còn như thời trẻ nữa, khóe mắt cũng đã sớm có nếp nhắn.
Hiện tại nếp nhăn biến mất, sắc mặt cũng trở nên hồng hào, tinh thần tỏa sáng, cả người trẻ ra mười mấy tuổi.
Vương Tĩnh bây giờ giống như một người phụ nữ mới 37 - 38 tuổi, điều này làm bà cực kỳ vui sướng và kích động.
Không có người phụ nữ nào không thích làm đẹp, nhất là khi thời thanh xuân đã qua, năm tháng như một con dao giết người, mất đi rồi tìm lại được càng quý giá hơn.
"Cái này.... là thật sao?" Một lúc lâu sau, Vương Tĩnh vẫn còn sững sờ trước gương, thế nào cũng không thể tin đây là sự thật.
Còn Sở Trí Viễn, ông đã sớm cùng Sở Phong đi ra phòng khách, tâm trạng hai cha con rất tốt, đang trò chuyện với nhau.
Sự thay đổi của Sở Trí Viễn cũng rất rõ ràng, tóc mai hơi bạc đã biến mất, đầy đầu tóc đen, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Rõ ràng cũng trẻ lại không ít, ông bây giờ giống như mới bốn mươi tuổi, mặt hồng hào, vành mắt đen ngày trước cũng biến mất.
"Bây giờ cha cảm thấy tinh thần dồi dào, trong người giống như một một luồng sức mạnh không bao giờ dùng hết, cảm giác còn tốt hơn so với thời còn trẻ!" Sở Trí Viễn vừa cảm nhận thân thể mình vừa nói.
"Cha, nhìn kỹ một chút xem có xuất hiện thêm cái gì không." Sở Phong cười nhắc nhở.
"Tên nhóc nhà con thật sự muốn cha mẹ mọc sừng, mọc vảy hả?" Sở Trí Viễn trợn mắt, nói xong chính ông cũng bật cười.
"Tốt quá rồi, không có đổi thành hình dạng quái dị, còn trẻ lại nữa!" Vương Tĩnh rốt cuộc cũng ổn định lại cảm xúc, nét cười đầy mặt đi tới.
"Cha con hai người muốn ăn gì, tôi ra chợ mua đồ về nấu cơm sáng." Vương Tĩnh hỏi, bà đang có ý định làm một bàn tiệc lớn để chúc mừng.
"Bữa sáng thôi, không cần làm nhiều quá, bà lấy đống thịt mà Tiểu Phong đem về đi kho đi, nếu có thể mua một con vịt về hầm cũng không tệ lắm, với lại bà xem có thịt dê hay không, nếu có thì mua một ít, phải rồi, đừng có quên trứng gà với sữa bò đấy." Sở Trí Viễn dặn dò.
Vương Tĩnh trừng ông một cái, nói: "Nhiêu đây mà ông nói không cần làm nhiều quá, ông còn muốn ăn bao nhiêu nữa?"
"Không biết vì sao tự nhiên tôi đói quá." Mặt già của Sở Trí Viễn ửng đỏ.
Lúc này Vương Tĩnh cũng có cảm giác bụng sôi ùng ục, cảm giác đói bụng vô cùng mãnh liệt, rất muốn ăn cái gì đó.
"Chuyện này là bình thường thôi." Sở Phong cười giải thích với hai người, sau khi thế chất tiến hóa thì mới đầu sức ăn cũng lớn thêm.
"Cha cảm thấy không còn chỗ nào đặc biệt, chỉ là cảm thấy tinh thần rất dồi dào, sức mạnh cũng tăng cường."
Lúc ăn sáng, Sở Trí Viễn rất tường tận mà trình bày cảm thụ của mình.
Vương Tĩnh gật đầu, bà cũng có cảm giác như thế này, không có đạt được sức mạnh thần bí nào.
Sở Phong cau mày, chuyện này không đúng, ăn dị quả xong thì không phải sẽ xuất hiện một vài sức mạnh thần kỳ sao? Che mẹ lại không ai có hết.
Hắn thử một chút sức mạnh của cha mình, vô cùng lớn, còn lớn hơn mấy tên lực sĩ tụ chung một chỗ, nhưng cái này cũng không phải năng lực thần bí gì.
Vương Tĩnh ngồi bên cạnh cũng không để ý gì mấy, bà đã rất thỏa mãn rồi, có thể trẻ lại đối với bà mà nói đã là món quà mà trời cao ban tặng.
Sở Phong mở điện thoại, do dự một lát cũng đành nhắn tin vài câu cho Lâm Nặc Y, hắn muốn hỏi cô xem có phải chỉ cần người ta ăn được dị quả liền sẽ phát sinh dị biến.
Sinh Vật Thiên Thần hiểu rất sâu về phương diện này, trước khi thế giới thay đổi bọn họ cũng đã biết rất nhiều bí mật.
Rất nhanh Lâm Nặc Y trả lời lại, cô nói cho hắn biết cũng không phải ai ăn vào cũng phát sinh dị biến, có một vài người trong cơ thể thiếu những ước số thần bí thì sau khi ăn dị quả cũng sẽ không bị dị biến.
Sở Phong ngẩn người.
Bởi vì hắn và Lâm Nặc Y có quen biết, từng có người trong Sinh Vật Thiên Thần lấy tóc của hắn đi kiểm nghiệm, sớm đã có kết luận, hắn không thể dị biến.
Nhưng mà ngay chính hắn cũng không biết.
"Vì sao lại trở thành thế này?" Sở Phong lại nhắn qua một tin nhắn hỏi thăm.
Lâm Nặc Y nói cho hắn biết, chuyện này rất phức tạp, nhưng cũng không thể xác định đây là chuyện xấu, cần phải có thời gian để kiểm tra.
Từ đầu đến cuối, Sở Phong cũng không nhắc tới người biến dị có phải là mình hay không, Lâm Nặc Y cũng không có hỏi.
"Tiểu Phong con đừng nhíu mày, thuận theo tự nhiên là tốt rồi, những sức mạnh như là phép thần kia nếu chúng ta có được thì cha mẹ cũng không biết dùng." Sở Trí Viễn an ủi.
"Đúng thế, con còn muốn mẹ với cha con đi chém chém giết giết sao? Tay chân cha mẹ đều lẩm cẩm cả rồi, làm sao chịu nổi mấy thứ kinh khủng đó.” Vương Tĩnh cũng an ủi một câu.
"Cha và mẹ của con đều muốn một cuộc sống yên bình, chẳng lẽ con muốn cha mẹ ở độ tuổi này rồi còn chạy ra hoang dã bắt giết quái vật sao?" Sở Trí Viễn trấn an.