Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 165 - Chương 164: Đại Ma Vương (2)

Thánh Khư Chương 164: Đại Ma Vương (2)

Sở Phong cau mày, đây là lần đầu tiên hắn giải quyết kẻ địch ngay trong thành phố.

Chỗ này là nơi sâu nhất của công viên, cây cối rất nhiều, bởi vì đang làm ban đêm nên vô cùng an tĩnh.

Sở Phong nhìn xung quanh, tìm được một cái giếng dùng để kiểm tra ống nước ngoài, mở nắp, sau đó xách gã kia vèo một tiếng vọt xuống phía dưới, ở bên dưới có một mùi rất khó ngửi.

Có một luồng ánh sáng óng ánh lưu động khắp người Sở Phong, dùng năng lực thần bí bọc lấy mình, dồn lực đánh ra một quyền, trực tiếp đánh vỡ mặt đất, sau đó vứt gã kia đi vào, chôn xuống phía dưới.

Sau đó rất nhanh hắn xuất hiện ở trước cửa công viên.

Sở Phong đi nhanh về nhà, hắn đi cũng đã lâu, cha mẹ nhất định sẽ lo lắng.

Trên đường về, hắn thấy tên giao hàng bị nhập xác kia cũng đã tỉnh, đang mờ mịt rời khỏi chỗ này.

Sở Phong về nhà.

"Tiểu Phong!" Vương Tĩnh quả thật rất sợ, bà ở nhà đợi mà đứng ngồi không yên, ngày thường làm sao có thể tiếp xúc với những chuyện nguy hiểm thế này, đợi một hồi thấy Sở Phong vẫn chưa về, bà rất sợ hắn xảy ra chuyện gì.

"Người kia......" Sở Trí Viễn bình tĩnh hơn một chút, ông hỏi con trai chuyện ra sao rồi.

"Cha mẹ, hai người yên tâm, còn đã giải quyết xong cả rồi, sau này sẽ không có chuyện gì nữa." Sở Phong tận lực tỏ vẻ thả lòng, hắn cũng không muốn cha mẹ mình lo lắng sợ hãi.

"Làm mẹ sợ muốn chết, gã khi nãy vừa ác độc lại vừa đáng sợ, con nói xem sao hồn của một người lại có thể rời khỏi thân thể chứ?" Bây giờ Vương Tĩnh nghĩ lại mà vẫn còn sợ.

"Tiểu Phong, con đã...." Vương Tĩnh nghĩ tới vấn đề này, bỗng nhiên vô cùng khẩn trương.

"Mẹ, đừng suy nghĩ nhiều quá, không có chuyện gì đâu." Sở Phong muốn nói cho hai người biết rõ chân tướng, nhưng lại sợ bọn họ không tiếp thu được.

Nói xong hắn đứng dậy, rót cho hai người mỗi người một ly nước, nói: "Cha mẹ, tối nay hai người ngủ sớm một chút, giấc ngủ sẽ có lợi cho sự hấp thu năng lượng thần bí của hạt thông."

Hắn còn phải ra ngoài một chuyến, nhưng lại không dám nói cho cha mẹ biết, nếu họ mà biết nhất định sẽ lo lắng đề phòng mà ngủ không yên giấc.

"Đi ngủ đi, những chuyện khác ngày mai rồi nói sau." Sở Trí Viễn mở miệng nói.

Sở Phong cố ý tỏ ra rất bình tĩnh để hai người yên tâm, sau đó trở về phòng của mình.

Rất nhanh, hắn liền từ cửa sổ rời khỏi nhà, không chút tiếng động, hắn phải tranh thủ thời gian không để cho bọn người kia phát hiện.

Sau khi đến một chỗ khá xa nhà, Sở Phong đón một chiếc xe, nhưng tiếc là người ta không dám đi ra ngoại ô thành phố, chỉ có thể chở hắn đến biên giới thành thị.

Bây giờ vùng ngoại ô không an toàn, rất dễ dàng được tới dị thú.

Sở Phong xuống xe liền đi vào chỗ sau nhất của bóng đêm, sau đó cong chân chạy như điên, dựa theo tốc độ của hắn thậm chí còn nhanh hơn đi xe!

Không lâu sau hắn đi tới mục tiêu.

Chỗ này có vài căn biệt thự, nhưng đa phần là bỏ hoang, bởi vì không ai dám ở lại những chỗ như thế này.

Mấy hôm nay vùng ngoại ô thường xuyên có dị thú qua lại, chim ác quanh quẩn, vô cùng nguy hiểm.

Trong đống biệt thự có một căn đèn đuốc sáng trưng, nổi bật với những căn nhà lạnh lẽo đen tối xung quanh.

Sở Phong ý thức được người mà hắn muốn tìm có thể đang ở bên trong.

Im hơi lặng tiếng tiến đến gần, Sở Phong cẩn thận tránh Camera, thả ra thần giác cẩn thận kiểm tra, phát hiện trong biệt thự vừa đủ mười hai người.

Có vài người đang uống rượu nói chuyện phiến, cũng có người ở trong phòng luyện công, còn có người đang ngủ, căn biệt thự này rất lớn, có tới bốn tầng nên cũng đủ cho mấy người này sinh hoạt.

"Chúng ta ở chỗ này cũng lâu rồi, khi nào mới được về đây?"

"Nhanh thôi, nghe nói tên nhóc kia đã về nhà, chỉ cần để hắn chết trong một tai nạn giao thông thì chúng ta có thể về rồi."

"Không phải chỉ là một gia đình ba người bình thường thôi sao, tôi nói một lát nữa tôi trực tiếp qua đó cho mỗi người một cái tát, đập chết hết cho rảnh việc. Có nhiêu đó cũng phải làm lằng nhằng ra, nhàm chán muốn chết."

"Cậu uống say rồi, đừng có mà làm bậy. Người ở trên không muốn có chút phiền phức nào xảy ra, chỉ cần để hắn chết ở bên ngoài thì chúng ta có thể rút, nếu không thì rất dễ xảy ra chuyện."

Kẻ uống rượu đơn giản nói mấy câu sau đó cũng chuyển sang chuyện khác nói.

Sở Phong mang theo cả người đầy sát khí không chút che giấu như Đại Ma Vương đạp tung cửa xông thẳng vào trong.

"Kẻ nào?" Những người đang uống rượu đứng hết lên, đề phòng nhìn Sở Phong, bọn họ hiểu được một người dám cả gan xông thẳng vào như vậy tuyệt không phải là kẻ yếu.

"Ầm!"

Tốc độ của Sở Phong quá nhanh, tung người một cái đã đến gần đám người, một cước đá bay một tên, khiến tên kia trực tiếp nổ tung giữa không trung.

"Chỉ bằng cái thứ như ngươi mà muốn một tát đập chết cả nhà ta?!" Ánh mắt Sở Phong sáng quắc.

"Trời ạ!" Có người kêu to, tên này bị cơn mưa máu xối ướt cả người, lập tức sợ hết hồn.

Những người khác cũng tỉnh rượu, da đầu tê hết cả lên, đây rốt cuộc là người nào, giống hệt như Ma Thần, tùy ý đá một cái liền đá đi luôn cái mạng của vị cao thủ xếp thứ ba trong đám bọn họ.

Hơn nữa còn chết một cách thảm như vậy, giống như một con búp bê rách, bị người ta đá một cái liền nát!

Dưới con mắt của bọn họ người này tuyệt đối là Đại Ma Vương!

"Sở Phong, hắn chính là. . . Sở Phong!" Có người kêu to, hắn nhận ra Sở Phong, bởi vì gã đã từng thấy hình của hắn, bọn họ vì người này mới tới thành phố Thuận Thiên.

Những người còn lại nhanh chóng ra tay, ai cũng có thủ đoạn phi phàm, có người hóa thành Người Đá, có người thì biến thành một con thú dữ thần bí, còn có người cả người biến thành kim loại sáng bóng.

Đùng đùng đùng.......

Sở Phong vô tình, Quyền Ấn lại kinh khủng, những kẻ này làm sao có thể ngăn nổi? Bọn họ còn kém xa so với Trần Hải, nên chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đều bị đánh bay ra ngoài, từng người một có người phần ngực toàn bộ lõm vào, có người xương trán nứt toang, toàn bộ đều chết hết.

Trên thực tế nếu Sở Phong thật sự dùng hết toàn lực thì những người này chắn chắn sẽ chết không toàn thây mà là giống như tên đầu tiên trực tiếp nổ trung.

Vèo!

Tiếp theo Sở Phong từ cửa sổ nhảy ra ngoài, dùng lực nhảy lên, trực tiếp nhảy tới mười mấy mét đem một tên dị nhân đang muốn giương cánh chạy trốn kéo xuống.

Ầm!

Lúc chạm đất, cũng là lúc người này đi đời nhà ma.

Còn những người ở những phòng khác, lúc này cũng chạy ra, nhưng không phải vì đón địch mà là muốn lập tức chạy trốn, bởi vì bọn họ đang cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Sáu người đang uống rượu trong phòng khách, chỉ chớp mắt liền chết hết, dọa cho bọn họ sợ đến xanh mặt.

Đùng đùng đùng...........

Nhưng đáng tiếc không kẻ nào có thể chạy thoát, tốc độ của Sở Phong quá nhanh, một người một quyền, cuối cùng bọn họ cũng ngã hết xuống sân cỏ.

"Liên tục ra tay độc ác với cha mẹ của ta, bọn họ là vảy ngược của ta! Cho dù là ai, dám đụng tới bọn họ Sở Phong ta đều sẽ giết hết không tha! Hứa Uyển Di, trước sau gì tôi cũng gỡ cái đầu của cô xuống!"

Sở Phong xoay người rời đi, biến mất trong bóng đêm.

Hắn cũng có lòng trắc ẩn, nhưng nó chỉ đối với những người hiền lạnh đáng giá đồng tình, còn đối với những tên độc ác và ngang tàng, hắn chưa bao giờ thương hại hay lưu tình.

Sở Phong về nhà, tắm nước nóng sau đó đi thẳng về phòng để ngủ.

Bình Luận (0)
Comment