Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 163: Đại Ma Vương (1)

Thánh Khư Chương 163: Đại Ma Vương (1)

Cho dù đã bắt gã này lại đánh cho một trận, nhưng ngọn lửa trong lòng Sở Phong vẫn không thể tắt được, bởi vì tên này thật sự rất ác độc.

Tên này quá kiêu ngạo, suýt chút nữa hại Sở Trí Viễn nằm dưới bánh xe mà vẫn còn dám tới cửa, trắng trợn muốn ra tay thêm một lần.

Gã này lăn lộn trên đất, thấp giọng kêu rên, khắp người đều là mồ hôi lạnh, cơn đau đớn làm gã không thể chịu đựng nổi.

Sở Phong tiến về phía trước, một lần nữa nhấc chân.

"Đừng.... xin đừng giết tôi!" Gã này sợ hãi, thấp giọng xin tha.

"Lá gan của ngươi thật sự không tương xứng với biểu hiện khi nãy của ngươi tại nhà ta rồi, lúc nãy còn bảo cha mẹ ta chọn phương pháp để gây tai nạn, trương dương cao thượng lắm mà, sao giờ lại biết sợ rồi?"

Sở Phong cúi đầu nhìn gã, phịch một tiếng lại đá ra một cước, đá cho cả thân thể gã bay lên nện vào một cây đại thụ cách đó không xa.

Thân cây rung động, lá cây rơi xuống không ít.

Người này nhỏ giọng kêu lên thảm thiết, sau khi rơi xuống đất thân thể còn lăn vài vòng, gã cảm thấy một đá kia đá mạnh đến nổi làm xương sườn của gã gãy tận mấy cây, nước mắt đều phải chảy xuống rồi.

Thực tế thì Sở Phong căn bản là không dùng lực, nếu thật sự dùng sức mạnh thì tảng đá lớn mấy chục ngàn cân cũng bị đá đến nổ tung chứ nói chi một thân thể làm bằng máu thịt của một người.

"Có gì từ từ nói, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà." Gã giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện cơ thể từ vùng eo trở xuống hoàn toàn mất đi tri giác.

Gã cúi đầu nhìn xuống, thân thể cong lại, xương sống hơn phân nữa là xảy ra vấn đề, thân thể lộ ra vẻ quái dị làm gã rợn cả tóc gáy, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

"Đừng, đừng giết tôi.... tôi nguyện ý phối hợp, chỉ cần không giết tôi thì cái gì cũng dễ nói!"

Đau đớn, sợ hãi, khiến gã muốn tan vỡ rồi.

Trong bóng đêm, người trẻ tuổi kia lạnh lùng, trấn định tạo thành một áp lực rất lớn trong lòng gã, người kia giống như Ma Thần khiến gã run sợ.

Nhưng thật ra thứ chủ yếu là gã sợ hãi chính là thực lực của Sở Phong.

Một tiếng gầm nhẹ mà thôi, đã có thể đánh rách từ trường tinh thần của gã, còn có tốc độ kinh khủng không giống con người kia thế mà còn nhanh hơn so với thể tinh thần của gã.

Phải biết rằng gã là bay về, từ trường tinh thần không có gì trói buộc, sau khi thoát khỏi thân xác của tên giao hàng liền lập tức bay thẳng về bản thể ở đây.

Nhưng sau khi gã vừa mở mắt ra người trẻ tuổi này đã ở trước mặt, đá cho gã lộn mèo.

Rốt cuộc người này kinh khủng cỡ nào?

"Không giết ngươi thì có ích lợi gì?" Sở Phong để gã tự nói.

"Tôi........" Gã há miệng, hơi chần chờ, gã biết rõ sự đáng sợ của những người ở thành phố Giang Ninh, nếu gã thật sự dám phản bội thì hậu quả nhất định sẽ rất thê thảm.

"Xem ra ngươi cũng không muốn phối hợp." Sở Phong nói xong, bịch một tiếng, lại đá ra một cước.

Người nằm trên đất bay lên, va vào một bụi cây rậm rạp, gã có thể nghe thấy được tiếng xương cốt đứt lìa, phổi có cảm giác khó chịu, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Trong lòng gã dâng lên một nỗi sợ hãi, nếu như chết ở chỗ này thì sẽ không ai biết được, thế chẳng phải là chết vô ích.

Đồng thời gã cũng suy nghĩ, người này mạnh đến thế sao? Có lẽ còn mạnh hơn cả Kim Cương hay Thiên Thần Cánh Bạc.

Nghĩ tới điều này, gã không nhịn được mà run rẩy, bởi vì tất cả bọn họ đều sai rồi, sai vì đánh giá thấp mục tiêu, phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được.

Người đàn bà ở Giang Ninh rất lợi hại, nhưng căn bản không phải là đối thủ của tên này, tính toán sai lầm! Nghĩ tới những thứ này, trong lòng gã sinh ra một cảm giác vô lực.

"Tôi sẽ nói chuyện mà cậu muốn biết, nhưng mà cậu phải thả tôi đi." Gã yếu ớt mở miệng.

Sở Phong không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn gã.

"Có lẽ cậu cũng đoán được tôi đến từ thành phố Giang Ninh, là đứa con dâu nhà họ Lâm sai tôi làm những chuyện này, người nhà của một thành viên ở trong gia tộc khổng lồ như vậy mở miệng thì không ai có thể từ chối được."

Gã muốn vì bản thân mà chối bỏ trách nhiệm, cố gắng lộ ra vẻ mặt chân thành và bất đắc dĩ.

Sở Phong căn bản không để ý tói gã, thủ đoạn hành hạ người khác khẳng định không phải là do người phụ nữ họ Hứa kia dạy, là hành động của chính bản thân gã, gã này xem thế nào cũng không phải là loại hiền lành.

"Những thứ ngươi nói ta đều có thể đoán được, thế nên nó không có chút ý nghĩa nào." Sở Phong rất bình tĩnh.

Gã này sợ hãi, chần chờ hồi lâu mới nói: "Lần này chúng tôi có tới mười ba người đến đây!"

Gã cắn răng, bất chấp mà nói ra những lời này.

Hiện tại cũng không còn sức để lo tới việc đứa con dâu nhà họ Lâm kia trả thù nữa.

"Bọn họ ở trong một căn biệt thự ngoài ngoại ô thành phố."

Gã nói rất nhanh, nói rất chi tiết về việc có bao nhiêu người, năng lực có được sau khi tiến hóa và các nguyên tắc làm việc cùng thủ đoạn.... của chúng.

Sở Phong hiểu ra, lần trước chính là những người ở đó ra tay muốn đưa cha mẹ hắn đi, một đám người rất liều lĩnh và bá đạo.

Nhưng may mắn bị một nhóm khác ngăn cản, dựa theo chỗ ở của đám người này suy đoán người ngăn lại bọn chúng chắc hẳn là người của Lâm Nặc Y.

Đồng thời gã cũng nói thẳng là lần đó gã còn chưa tới thành phố này nên không tham dự vào chuyện đó.

Sở Phong cau mày, lần trước nếu như có thêm người này ra tay vậy thật sự rất phiền phức, một tên có thể hồn lìa khỏi xác rất đáng sợ, gã có thể làm những việc mà thần không biết quỷ không hay.

"Tôi nói hết những gì tôi biết rồi, cầu xin cậu tha cho tôi đi." Trong lòng gã cứ thấp thỏm bất an.

Sở Phong không trả lời, hắn đang suy nghĩ một vài chuyện.

Có lẽ người đàn bà ở thành phố Giang Ninh kia đã loại trừ việc hắn có thể là Ngưu Thần Vương rồi, nếu không thủ đoạn có lẽ sẽ càng đáng sợ hơn, bởi vì người bình thường sẽ không đối phó nổi Ngưu Thần Vương.

Nhưng cũng vì thể Sở Phong càng cảm thấy cô ta ghê tởm, dù không nghi ngờ nhưng vẫn sai người động thủ.

Người trên đất nhìn Sở Phong khong nói lời nào, đang đứng suy nghĩ gì đó, tim hắn bỗng nhiên đập thật mạnh, ánh sáng xanh trong mắt như ẩn như hiển.

Gã luôn rất bất an, bởi vì gã biết rõ người kia sẽ không bỏ qua cho gã, cho dù gã có nói hết thì hy vọng sống sót cũng chỉ có 2-3% mà thôi.

Gã cắn răng một cái, ánh sáng xanh trong mắt đột nhiên sáng bừng lên, thể tinh thần vọt ra nhào tới vùng trán của Sở Phong, muốn chui vào trong cơ thể hắn.

Gã nảy sinh một suy nghĩ ác độc, tự mình tranh thủ cơ hội cho bản thân chứ không đợi người khác bố thí.

Bây giờ Sở Phong đang thất thần, cơ hội khó có được!

Một khi thành công gã sẽ có được cơ thể của người này, thật sự còn tốt hơn gấp nhiều lần so với thân xác cũ của gã!

Ánh mắt Sở Phong sáng rỡ, hừ lạnh một tiếng, sấm chớp đột nhiên xuất hiện giữa không trung, đoàn ánh sáng xanh bị sấm đánh đến nổ tung.

"Không!"

Thanh âm của gã hết sức yếu ớt, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, ý thức cuối cùng gã có được chính là sự sợ hãi đến cùng cực, nhưng mọi chuyện cũng đã trễ rồi, ánh sáng biến mất, toàn bộ tiêu tán.

Bình Luận (0)
Comment