"Không đúng, người kia cao hơn cậu, cũng cường tráng hơn cậu, hai người không phải là cùng một người." Vương Tĩnh cau mày, phát hiện điều không đúng.
"Đều là tôi, chỉ là lúc đó tôi đổi một cái xác khác thôi." Gã này vẫn ngồi trên ghế, nhởn nhơ bắt chéo chân, nhìn rất nhãn nhã, còn tự mình rót trà mà uống.
"Ý cậu là sao?" Sở Trí Viễn cau mày.
"Có một thân bản lĩnh long trời lỡ đất lại chỉ có thể hoạt động trong bóng tối, những việc như thế giống như mặc áo đen mà đi trong đêm tối* vậy, nó làm tôi khó chịu."
*Nguyên văn là Cẩm Y Dạ Hành.
"Một kẻ như cậu mà xứng với cái bản lĩnh long trời lỡ đất sao? Tôi khinh!" Vương Tĩnh khinh thường đáp trả.
"Hừ!"
Gã này hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên rất không hài lòng về câu nói của bà, gã có một bản lĩnh phi phàm lại không ai có thể hiểu, gã có một dục vọng muốn phơi bày tất cả mọi thứ ra cho người biết.
"Tôi là thần của các người!" Gã vừa dứt lời, dòng nước màu xanh trong mắt lại lưu động.
Sau đó có một đoàn ánh sáng màu xanh lam mông lung bay ra khỏi thân thể, to bằng một nắm đấm, treo lơ lững giữa phòng.
"Tôi đang ở đâu đây?" Gã giao hàng mơ hồ mở mắt ra.
Vèo!
Nhưng rất nhanh gã lại ngậm miệng lại, bởi vì đoàn ánh sáng màu xanh lại trở về cỗ thân thể kia.
"Cậu.........." Vương Tĩnh giật mình.
"Cậu là một thể tinh thần, có thể chiếm lấy thân xác của người khác?" Sở Trí Viễn giật mình kinh ngạc.
"Không sai không sai, tôi có một từ trường tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, có thể rời đi thân thể của mình và khống chế thân thể của người khác, đây là năng lực đáng sợ có một không hai mà sau khi tôi ăn dị quả đã có được."
Gã này vênh vang lười biếng nói, ngồi ở chỗ đó, dù bận vẫn nhàn, căn bản không xem Sở Trí Viễn và Vương Tĩnh ra gì.
"Các người đã đặc tội người không nên đắc tội, người kia mời tôi ra tay giải quyết các người, có tôi ở đây thì các người luôn sẽ bất ngờ xảy ra chuyện nhưng sẽ không lưu lại chút dấu vết nào." Gã nói một cách thờ ơ.
"Giống như hôm nay cho dù ông có bị xe nghiền nát hai chân, cả đời ngồi xe lăn cũng sẽ không có người tra ra chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì người bị tôi khống chế đã lâm vào chiều sâu thôi miên, sau chuyện này hắn ta chỉ sẽ cảm thấy là bản thân hắn vô tình đụng phải làm người ta ngã xuống trước chiếc xe đang chạy tới."
Gã vừa cười vừa nói.
"Sao cậu lại độc ác như thế?" Vương Tĩnh đối gã này vừa hận lại vừa sợ.
"Độc ác sao? Tôi đã sớm nói rồi mà. Tối hôm nay tôi đến là để cho các người tự mình xem bản thân sẽ xảy ra chuyện như thế nào. À, có thể như vầy nè, xì hơi ga, sau đó bình ga bị nổ và cháy nhà, làm cho hai người bị thương nặng. Hoặc là, một trong hai người các người vô tình trượt té trong phòng tắm, té tới gãy xương. Nói chung là có nhiêu đó, hai người chọn đi."
Gã nói rất nhẹ nhàng, mặt mang ý cười, vì hai người lựa chọn những phương pháp gặp tai nạn.
Trong một gian phòng khác, ánh mắt của Sở Phong lạnh như băng, hắn kiềm nén lại khí của cơ thể, lạnh nhạt mà đứng nghe, gã này thật sự rất ác độc, Sở Phong hận không thể lập tức giết chết hắn.
"Cậu không giết chúng tôi mà chỉ hành hạ như thế thì không sợ sẽ có người lộ ra manh mối sao?" Vương Tĩnh hỏi.
"Tôi sẽ thôi miên sâu hai người, chuyện ngày hôm nay các người sẽ quên hết, chỉ sẽ cảm thấy đấy là một tai nạn bất ngờ. Ôi, chuyện đều là do tôi làm vậy mà tôi lại phải lau hết bằng chứng đi, thật sự không thoải mái mà, tôi cũng chỉ có thể trải lòng một chút trước khi ra tay thôi." Gã có chút chưa hài lòng mà nói.
Nhìn ra được, bởi vì có một thực lực cường đại nhưng lại vẫn phải sống trong bóng tối thế nên gã mới có loại ham muốn chia sẻ với nạn nhân thế này.
"Rốt cuộc là ai sai cậu đến đối phó chúng tôi?" Sở Trí Viễn hỏi.
"Được rồi, tôi cho hai người thỏa mãn. Thật ra tôi cũng vốn định nói cho hai người biết, đây cũng là phong cách làm việc của tôi, dù sao sau đó hai người cũng sẽ quên mất. Là một người đàn bà ở thành phố Nam Ninh nhờ tôi ra tay, là người mà các người căn bản không chọc nổi! Được rồi, hai người mau lựa chọn đi, muốn dùng cách nào."
Gã đứng dậy, ánh sáng xanh trong đôi mắt càng lóng lánh.
"À đúng rồi, quên nói cho hai người, mục tiêu chính của bà ta là con trai của hai người, hắn nhất định sẽ chết!" Gã bổ sung một câu.
Một đoàn ánh sáng xanh rời thân thể, thể tinh thần kia xuất hiện, lập tức muốn ra tay.
Ầm!
Đột nhiên trong phòng giống như có sấm nổ rền vang, đoàn ánh sáng màu xanh kia kêu lên thê thảm, một nửa thân thể lập tức nổ tung.
Sở Phong đi ra, hắn vận dụng Ngưu Ma Hống công kích thể tinh thần kia.
Trong cuộc đại chiến ở núi Thái Hành Sơn, hơn mười tên dị nhân ăn thuốc đặc thù dưới tay của Mục, có sóng tinh thần rất kịch liệt, nhưng toàn bộ đám người đều bỏ mạng dưới tiếng gầm của Sở Phong.
Như thế cũng đã tưởng tượng được Ngưu Ma Hống kinh khủng đến nhường nào!
Gần đây Sở Phong tiến hóa rất nhanh, thực lực tăng lên, tự nhiên uy lực sẽ càng thêm đáng sợ.
Một kích này hắn lựa chọn nhắm thẳng vào đoàn ánh sáng màu xanh kia, hiệu quả vô cùng hữu hiệu.
"A............" Ánh sáng xanh bị tiêu diệt hơn phân nữa, vọt vào thân thể của tên giao hàng như phát điên mà chạy trốn.
"Tiểu Phong!" Vương Tĩnh kêu lên, bà có chút sợ hãi.
"Cha, mẹ, hai người không cần lo lắng, con sẽ trở về nhanh thôi." Sở Phong chạy theo gã kia ra khỏi cửa nhà, thật ra hắn vẫn có chút giật mình.
Tinh thần của người này lại có thể dễ dàng rời đi thân thể, quả thực rất quỷ dị, hơn nữa tinh thần lực rất cường đại, chịu sức mạnh kinh khủng của Ngưu Ma Hống ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa không có xác thịt làm tấm chắn vậy mà cũng chỉ bị vỡ có một nửa, đủ thấy người này có thực lực rất mạnh.
Nhưng mà nhìn gã cần phải dựa vào xác thịt để mở cửa chứ không phải xuyên tường mà chạy, Sở Phong yên tâm, không sợ gã trốn thoát.
Sở Phong không nhanh không chậm mà đi theo sau, hắn nhất định phải giết được bản thể!
Có thể đoán được để cho thể tinh thần rời đi thân thể cũng sẽ có sự nguy hiểm nhất định, thể nên bản thể của gã kia chắc chắn đang ở gần đó.
Vèo!
Quả nhiên khi mới rời khỏi nhà sở Phong không xa, đoàn ánh sáng xanh lam ảm đạm nhanh chóng lao khỏi thân thể của gã giao hàng, bay nhanh về phía xa xa.
Sở Phong cười nhạt, âm thầm đi theo, hắn phải giải quyết được bản thể của tên đó.
Một công viên cách đó không xa có một rừng cây xanh rậm rạp, ánh sáng xanh bay tới cực nhanh, trốn vào chỗ sâu nhất của rừng cây.
Ở nơi đó có một người đang ngồi, không nhúc nhích, ánh sáng xanh lập tức bay vào đầu gã.
Tốc độc của Sở Phong rốt cuộc nhanh tới thế nào? Khi hắn tăng hết tốc độ, mỗi giây có thể chạy tới 260m, tương đối đáng sợ.
Thế nên ánh sáng xanh vừa mới trở về thân thể, Sở Phong đột nhiên tăng tốc, trực tiếp giết tới.
Ầm!
Hắn đá thẳng một cước, thân thể của người kia phát ra một tiếng răng rắc như bị đứt gãy, xương sống đứt lìa, bị hất bay ra ngoài.
Tiếp đó, hắn lại bồi thêm một chân, hai chân của người kia phát ra vài tiếng răng rắc, cũng đã gãy.
Sở Phong một cước đạp lên miệng gã, cảnh cáo: "Không được kêu, không thì ngươi sẽ thảm hại hơn đấy!" Nói xong hắn mới thả chân xuống.
Gã kia nằm rên trên đất, thanh âm được đè thấp, không dám kêu to, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi thấm ướt quần áo.
"Làm eo của cha ta bị thương, còn muốn cho xe nghiền gãy hai chân của ông ấy, vậy thì ngươi hãy cảm thụ cảm giác này trước đi!" Sở Phong đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống gã.