"Cái này chỉ là một số hạt thông, cũng không phải là quả thông hoàn chỉnh, nhưng cũng đủ cho cha mẹ dùng rồi." Sở Phong nói.
Cây nhỏ mà đám Kim Cương tìm thấy chỉ có thể kết một trái, nhưng cây thống trên núi Thái Hành Sơn lại có thể kết ra rất nhiều hạt thông, có thể giúp cho rất nhiều người tiến hóa.
Nhưng hạt thông bị chia ra như thế mặc dù có thể tạo ra nhiều cao thủ nhưng chất lượng thì chắc chắn sẽ không thể so được với đám người Kim Cương.
Một người bình thường chỉ cần ăn bốn năm hạt thông là đủ, ăn nhiều hơn nữa thể chất cũng không thể tăng thêm được.
Không có cách nào khác, hiệu quả của cây thông Tử Kim tạo ra chỉ có thế, tựa hồ chỉ nghiêng về sự tiến hóa của cả một quần tộc chứ không phải giúp một cá thể đi lên đỉnh cao.
Nhưng dù vậy nếu kết hợp mấy hạt thông lại thì hiệu quả cũng bỏ xa mấy thứ quả thần bí do cây cỏ bình thường kết thành.
"Tiểu Phong, con chắc chắn đã trải qua rất nhiều chuyện, thân thể cũng có sự thay đổi, nói cho cha biết có phải con bây giờ đã mạnh hơn những dị nhân bình thường rồi đúng không?" Sở Trí Viễn hỏi con trai của mình, ông đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.
"Dạ!" Sở Phong trả lời một cách khẳng định để cho cha mẹ có thể an tâm, cho dù bây giờ bên ngoài vô cùng nguy hiểm nhưng hắn cũng có đủ sức mạnh để đi khắp thiên hạ!
"Vậy cha yên tâm rồi. Hôm nay hơn phân nửa là có người cố ý đụng vào cha, chắc chắn có nguyên nhân gì đó. Nhưng cha sợ con xúc động nên không nói cho con sớm." Sở Trí Viễn nói.
Lúc trước từng có dị nhân xuất hiện muốn ra tay với bọn họ, còn lần này ông cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nên hơi lo lắng trong lòng.
Nhưng hiện tại, Sở Trí Viễn đã cảm thấy yên tâm hơn.
"Cha, mẹ, việc này hai người không cần lo lắng, cũng đừng sợ, con sẽ giải quyết." Sở Phong an ủi để hai người yên tâm.
Nhưng trong lòng hắn lại bốc lên một ngọn lửa, cái này căn bản không phải là chuyện xảy ra bất ngờ, cha hắn cũng đã chứng thực là có người ra tay độc ác.
Trong lòng của Sở Phong vô cùng căm phẫn, chuyện này không phải là lần thứ nhất, có người muốn hại cha mẹ của hắn, hắn không thể tha thứ được chuyện này, nhất định phải nhổ tận gốc đám người đó!
Xảy ra chuyện nguy hiểm như thế nhưng cha hắn vẫn còn giấu hắn, sợ hắn lỗ mãng, sợ hắn xảy ra chuyện.
Điều này làm lòng Sở Phong có chút khó chịu, cũng càng hổ thẹn, những người đó vốn dĩ là vì hắn mà tới.
"Đám người đó thật sự rất quá đáng!" Vương Tĩnh rất tức giận.
"Tiểu Phong, con có cần mấy hạt thông này để tăng thể chất nữa không?" Sở Trí Viễn hỏi.
"Con không cần nữa." Sở Phong trả lời với hai người.
"Vậy thì tốt rồi, vậy để cha mẹ ăn mấy hạt thông này." Sở Trí Viễn gật đầu.
Sở Phong đè xuống ngọn lửa trong lòng, hắn ở trước mặt của cha mẹ từ đầu đến cuối vẫn luôn rất ôn hòa vì không muốn để bọn họ lo lắng, hơn nữa còn trêu ghẹo một câu: "Cha, chẳng phải trước giờ cha luôn nói dị nhân càng thích hợp với cái tên yêu nhân sao, hơn nữa con cảm thấy cha với mẹ cũng có chút bài xích với những chuyện thế này, sao hôm nay lại đột nhiên chấp nhận rồi?"
"Khi đó chẳng phải là do cha với mẹ con không nghĩ là sẽ một ngày có được dị quả, nói thế để bớt buồn thôi." Sở Trí Viễn cười nói, không thể không nói hai cha con rất giống nhau về điểm này, da mặt đều dày như nhau.
"Với thế đạo bây giờ thì chắc chắn sau này sẽ xảy ra chuyện lớn, nếu muốn sống tốt thì phải có năng lực tự bảo vệ mình." Sở Trí Viễn nói rất nghiêm túc: "Không còn lựa chọn nào khác, cho dù sau khi ăn Dị quả có mọc sừng hay mọc vảy cũng phải ăn!"
"Thật sự sẽ mọc sừng sao?" Sắc mặt Vương Tĩnh trắng bệch, nói cho cùng bà cũng là phụ nữ, cho dù thời thanh xuân đã qua nhưng cũng vẫn quan tâm vẻ ngoài của mình.
"Đừng lo, tôi sẽ không chê bà đâu." Sở Trí Viễn cười nói.
"Là tôi chê ông mới đúng!"
Tình cảm của hai người luôn rất tốt, trước giờ vẫn luôn như thế.
Sở Phong cười không ngừng, dùng sức bóp vỡ mười hai hạt thông, bảo hai người nhanh chóng ăn nó.
Sở Trí Viễn không chút do dự cầm lấy sáu hạt bỏ ngay vào miệng, sau đó nói: "Mùi vị cũng không tệ lắm!"
Ông rất quyết đoán, rất nhanh nuốt xuống, về điểm này ông cũng giống Sở Phong, sau khi quyết định xong thì lập tức làm ngay.
"Mẹ, mau ăn đi, không sao đâu!" Sở Phong hối thúc bà.
Vương Tĩnh cắn răng một cái, đem sáu hạt thông còn lại bỏ vào miệng sau đó lập tức nhắm mắt, bộ dáng giống như người sắp đi ra pháp trường, bà thật sự sợ ăn xong thứ này sẽ mọc sừng.
"Thơm quá!"
Bà bỗng nhiên nói ra hai chữ này, bởi vì quả hạt màu vàng tím thật sự rất thơm, mùi vị vượt xa mấy loại hạt thông thông thường.
"Ơ, không biến quái dị sao?" Vương Tĩnh chờ hồi lâu vẫn không cảm giác được thân thể có gì thay đối.
"Biến đổi thì cũng phải cần thời gian, mỗi người sẽ có một phản ứng khác nhau, có người thì bị đau, có người thì thích ngủ, có người còn phát sốt, nhưng mẹ cũng đừng lo, sau đó cũng không có chuyện gì." Sở Phong nhắc nhở một câu.
Thật ra thì hắn cũng rất chờ mong, hắn muốn nhìn thấy cha mẹ có thay đổi gì, không biết điều bí mật gì đang ẩn chứa trong cơ thể của họ.
Nửa tiếng qua đi, hai người cũng không có bất kỳ triệu chứng khó chịu nào.
"Con nghĩ là chỉ cần ngủ một giấc, qua ngày mai mọi thứ sẽ thay đổi." Sở Phong nói rất nhẹ nhàng.
"Leng keng!"
Bỗng nhiên có người nhấn chuông cửa.
Trong ánh mắt của Sở Phong hiện lên tia sáng, hắn ra hiệu để mẹ ra mở cửa, còn bản thân thì đứng dậy tạm thời trở về phòng mình.
"Tiểu Phong, làm sao đây?"
"Đừng lo lắng, cứ như bình thường là được." Sở Phong nói, hắn phát hiện khí tức của người bên ngoài rất kỳ lạ.
"Chuyển phát nhanh Thông Thiên đây!" Sau khi cửa mở, một người trẻ tuổi đưa tới một cái bọc.
"À, thì ra là đồ tôi mua trên mạng." Vương Tĩnh thở phào một hơi.
Nhưng mà người giao hàng lại đột nhiên đi tới, thuận tay đóng cửa lại.
"Cậu.....cậu muốn làm gì?!" Vương Tĩnh cảnh giác lùi về sau.
"Không có việc gì, chỉ là nghe nói nhà của bà có người eo bị thương, nên tôi đến xem thử." Người giao hàng của chuyển phát nhanh Thông Thiên vừa cười trả lời vừa đi vào phòng ngủ của Sở Trí Viễn.
Gã đi rất tự nhiên, cực kỳ kiêu ngạo, giống như đem chỗ này trở thành địa bàn của mình, hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ của Vương Tĩnh và Sở Trí Viễn.
Gã ngông nghêng mà ngồi xuống, hỏi: "Vết thương sao rồi, tôi xem eo của ông chắc chưa gãy đâu nhỉ?"
Vương Tĩnh vô cùng tức giận, tên này thật sự rất đáng ghét.
Sở Trí Viễn ra hiệu cho bà đừng nói chuyện.
"Cậu là ai, sao lại biết tôi bị thương, hơn nữa cậu tới nhà tôi là có việc gì?" Sở Trí Viễn hỏi.
Ông biết điều này cũng là điều Sở Phong muốn biết.
Vương Tĩnh mặc dù rất tức giận nhưng cũng không nói thêm lời nào.
Gã giao hàng này tướng mạo bình thường, không có đặc điểm nổi bật của dị nhân, duy nhất chỉ có đôi mắt rất kỳ dị, thỉnh thoảng lại như có dòng nước màu xanh chảy qua, rất dọa người.
"Xem ra vết thương của ông không nặng lắm, vốn dĩ tôi tính trước để xe nghiền ông thêm một chút, gãy chân gãy xương gì đó, không chết là được, nhưng thật đáng tiếc hiệu quả lại không đạt tới."
Giọng nói của gã mang theo đầy sự tiếc nuối, làm ra những chuyện ác nhân thế này nhưng vẫn có thể nói một cách nhẹ nhàng như thế.
"Cậu sao lại độc ác như thế, thiếu chút nữa đã hại chết Lão Sở nhà chúng tôi mà cậu vẫn còn dám vác mặt đến đây, cậu rốt cuộc là ai, muốn gì ở chúng tôi?" Vương Tĩnh chất vấn gã, làm những chuyện ác độc như thế mà vẫn còn dám đến tận cửa để gây hấn, tên này thật sự rất ghê tởm.
Nhưng bà vẫn có chút nén giận, bà muốn hỏi thử xem tên này rốt cuộc là người phương nào.