Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vì người cha này muốn trả lá bùa màu đen cho gã, hơn nữa gã còn có thể phải liên thủ với người cha này đi đường Luân Hồi làm một việc lớn vang dội cổ kim, nên Tiểu Đạo Sĩ cũng không giấu diếm, nói ra rất nhiều tình huống mà gã biết được.
“ Là ai đã tạo ra tượng đất kia, đặt nó ở chỗ đó có làm được cái gì, chỉ là để hưởng thụ lá bùa hương hỏa mà mấy trăm vạn năm mới có người thỉnh thoảng kính hiến hay sao?”
“Không thể nói, tượng đất kia chưa chắc là vật chết, có thể là sống.” Tiểu Đạo Sĩ rất khẩn trương, nói với Sở Phong, tốt nhất là đừng nhắc lại vị này.
Theo gã nói, nếu đường Luân Hồi kia thật sự là do người bố trí, thì chắc chắn tượng đất là một trong những người tham dự, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy kinh khủng.
Người tạo ra luân hồi, việc này không phải chỉ dùng nghịch thiên để nói là được.
“Mấy hoàng triều cổ xưa và thánh địa cường đại nhất ở thế giới của chúng ta đã cùng liên thủ tiến công cấm địa lớn nhất ở đó, khó khăn lắm mới đem ra được một tấm bùa màu đen, chỉ là loại bằng chứng cho tư cách có thể mang theo ký ức đạp vào đường Luân Hồi này lại khó mà đạt được như vậy, có thể thấy được sự đáng sợ hiển hiện trong đó.”
Tiểu Đạo Sĩ nói mấy thế lực mạnh mẽ nhất thế giới của bọn họ đều bị diệt, thất bại ở mảnh cấm địa từ thời đại hồng hoang để lại này.
Cuối cùng, một nhóm ít người trốn thoát chỉ mang ra được một tấm bùa màu đen, còn từng nói cho người đời sau rằng luân hồi cũng chỉ là một góc của chân tướng kinh khủng, nước quá sâu, dù là có một ngày có thể xưng tôn với thế gian, cảm thấy mình mạnh mẽ vô thượng thì cũng tuyệt đối không nên đi tìm tòi nghiên cứu thứ có cấp bậc càng sâu hơn kia.
“Ngươi dọa ta hết hồn?” Âu Dương Phong liếc xéo, phun một bãi nước miếng, ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, đây là ánh sáng linh hồn và năng lượng tinh thần, hắn ta lại hút trở lại.
Cái này thực là phá hư bầu không khí, mấy người nhìn thấy loại động tác này của hắn ta cũng cảm thấy khó chịu, lập tức thoát khỏi loại suy nghĩ vừa rồi.
Tiểu Đạo Sĩ cuối cùng thở dài: “trong lòng ta hơi lo lắng thầm, bước vào đường Luân Hồi chỉ là để mạnh mẽ hơn, để một ngày kia có thể đi đến dương gian, bởi vì theo một cách nói nào đó, thiên địa mà chúng ta đang ở, có một ngày sẽ có họa lớn.”
“Có ý gì?” Tiểu Loli tóc bạc hỏi.
“Tồn tại này cuối cùng sẽ tiêu tan, thế giới kia của chúng ta đào được một mảnh mai rùa không trọn vẹn trên đó ghi lại vài chữ, nói chỉ có chủng dương gian có thể còn sống sót, bên muốn vùng lên cũng phải là chủng âm phủ.”
“Ừm? !” Ngay cả Ánh Trích Tiên cũng lộ vẻ kinh sợ, không cách nào giữ vững tư thái yên tĩnh và không nhuốm bụi trần nữa.
“Cái gọi là chủng dương gian, là chỉ hạt giống kỳ dị?” Sở Phong hỏi, bởi vì trên người hắn có ba viên chủng dương gian, rất quan trọng!
“Cái gọi là “chủng” là chỉ người tiến hóa và trật tự.” Tiểu Đạo Sĩ đáp.
Cái này khiến Sở Phong khẽ giật mình, không giống với tưởng tượng của hắn.
Mấy người khác thì cảm thấy rét run cả người, cảm nhận được một loại khủng bố.
Sở Phong mở miệng, nói: “Bình tĩnh, không có gì lớn, cứ giữ vững nội tâm bình tĩnh thì bất kỳ gian nan khốn khổ gì cũng không tính là chuyện to tát, đều có thể bình yên vượt qua. “
Hắn mây trôi nước chảy, bộ dạng rất ung dung, ở đó dạy dỗ Tiểu Đạo Sĩ, rất có vài phần dáng vẻ của cha hiền và trưởng bối.
Ánh Trích Tiên, Tần Lạc Âm thầm đồng ý, loại biểu hiện này đúng là đang cho Sở Phong thêm điểm.
Âu Dương Phong bĩu môi, rất muốn nói: “Ngươi là kẻ buôn người!”
Tiểu Đạo Sĩ cũng muốn nói: “Tiểu Đạo Sĩ ta còn cần người rót canh gà độc sao? Từng chữ mà ta nhả ra tức là chân ngôn, lời nói tức là mẫu mực của thần!”
Sở Phong cười cười ôn hòa, càng thêm siêu nhiên, trấn định mà yên tĩnh.
Sau đó, oanh một tiếng, một đạo tia chớp màu đỏ ngòm từ trên bầu trời bổ xuống dưới, đánh lên đầu của hắn, đánh đến trước mắt biến thành màu đen, mắt nổ đom đóm, thiếu chút là bất tỉnh.
Tiểu Đạo Sĩ vèo một tiếng, trực tiếp vọt ra ngoài, cách hắn thật xa.
Người ở đây đều ngẩn người, sau đó liền thấy, tia chớp màu đỏ ngòm bổ xuống từng luồng liên tiếp không ngừng, toàn bộ đánh vào trên người Sở Phong.
Sở Phong tức hổn hển, tình huống gì đây, tại sao lại bị thiên lôi đánh? !
Chỉ trong chớp mắt, cái gì lạnh nhạt, cái gì bình thản, cái gì cha hiền, đều biến qua một bên, hắn hiện tại cực kỳ nổi nóng, thời khắc thế này mà lại bị bổ loạn một trận, cái này thật đúng là đánh người chuyên đánh vào mặt a.
Tiểu Đạo Sĩ ở phía xa cười, cảm thấy rốt cục một ngụm uất khí trong lòng được giải tỏa một chút, nói: “Giả mười ba tuổi bị sét đánh, đánh từ đầu đánh tới Tiểu Cát Cát (3)!”
(3)Tiểu Cát Cát: là một nhân vật hoạt hình trung quốc “Snow Ridge and Bear Wind”.
Âu Dương Phong đứng bên cạnh đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười ha ha không thôi, nói: “Làm người phải khiêm tốn, không thể quên cội nguồn, biết cái gì gọi là nhân quả không?”
Tiếp đó hắn ta càng là cười trên nỗi đau của người khác hát lên, nói: “Thiên đạo có luân hồi, thương thiên bỏ qua cho ai?”
Sau đó, oanh một tiếng, một tia sét thô to màu xanh lục đột ngột từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào trên đầu của hắn ta, đánh cho hắn ta ngu luôn, sau đó cả người là ánh sáng xanh.
Âu Dương Phong kêu thảm, ở đó tán loạn, đau nhức kịch liệt khó nhịn.
Tiểu Đạo Sĩ rất bình tĩnh, nhẹ giọng ngâm nga: “Thiên đạo có luân hồi, thương thiên bỏ qua cho ai?”
Một đứa bé cực kỳ nhỏ ở đó nhẹ giọng ngâm xướng, thương thiên bỏ qua cho ai, một bộ tư thái xem trò vui, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, vui vẻ mà kích động, nhất là sau khi nhìn cha gã bị đánh, bị tia chớp màu đỏ ngòm bao phủ, gã hưng phấn đến mức nhảy cẫng lên.
Cách đó không xa, thần sắc của Tiểu Loli tóc bạc là lạ nhìn gã, sau đó kề tai tỷ tỷ mình nói nhỏ: “Tỷ, đó là đứa con ngỗ nghịch, tỷ mau sinh một đứa đi, bảo đảm được sủng ái hơn so với mẹ con các nàng.”
Đông!
“Ai u, đánh em gái ngươi a, đau chết mất, còn không phải là nghĩ cho tỷ hay sao? !”
Một bên khác, Tần Lạc Âm nghe vào trong tai, nhìn về phía Tiểu Đạo Sĩ, ngay lập tức vẻ mặt không lành, sắc mặt hơi đen, vèo một tiếng đi qua xách lỗ tai của gã, xách gã lui về phía sau, “dạy dỗ” một phen .
Sở Phong rất thảm, bị đánh cho cả người bốc lên khói đen, lôi kiếp lần này còn đáng sợ hơn so với lần trước, ánh chớp càng to, hồ quang điện càng dày đặc.
Phanh phanh phanh...
Trong chốc lát hắn bị đánh cho ngã trái ngã phải, run rẩy cả người, trong khi há mồm phun ra cả hồ quang điện, cả người đều bị sấm sét bao bọc ở bên trong.
“A... Đau chết Âu Dương đại gia, lần này quá sức a, uy lực quá mạnh, không có nhục thân thật sự sắp không chịu được.” Âu Dương Phong cũng đang quỷ khóc sói gào.
Không phải bọn họ không đủ mạnh, chủ yếu là bởi vì không có nhục thân che chở linh hồn. Phải biết là linh hồn sợ nhất là bị sét đánh!