Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong hỏi lại, Tiểu Đạo Sĩ ngậm miệng không đáp.
Tiểu Loli tóc bạc bĩu môi, nói: “Có cái gì mà phải giữ bí mật.”
Trên thực tế, Ánh Trích Tiên, Tần Lạc Âm cũng đều đang nhìn, Âu Dương Phong thì càng duỗi dài cổ, hận không thể phun Tiểu Đạo Sĩ khiến cho gã nói rõ.
Sở Phong bí mật truyền âm, nói: “Con trai à, nếu loại vật này thật sự có tác dụng mà nói thì có lẽ cha có thể cướp được một lô.”
Một lô? !
Tiểu Đạo Sĩ trợn tròn mắt trong chốc lát, vẻ mặt đầy rung động, sau đó gã nhớ đến tình huống lần đầu tiên gặp Sở Phong, lúc đó con hàng (1) này ngồi song song ở phía trên cùng với tượng đất kia, điều này. . . Thật sự là kinh khủng, quan trọng nhất chính là người cha này thật sự có cơ hội ra tay!
Lúc trước là do gã đang tức, nhưng bây giờ suy nghĩ tỉ mỉ lại thì sợ đến giật mình, chắc chắn trên người người cha non nớt đến không thể non hơn này có bí mật lớn, nếu không sao lúc trước có thể chạy đến cuối đường Luân Hồi, ở chỗ đó... Cướp đường!
Gã cảm thấy, điều này quả thực là thiên phương dạ đàm (1), nói ra sẽ trấn áp cường giả tuyệt đỉnh, sau đó... Có lẽ là không ai dám tin tưởng.
(1)Thiên phương dạ đàm: chuyện hoang đường, chuyện không tưởng.
“Người thật sự vẫn có thể đi đến chỗ kia, có cách lấy được lá bùa vô thượng?” Tiểu Đạo Sĩ rõ ràng động lòng.
“Nếu như vẫn có người đi ngang qua, cùng lắm thì lại đánh thêm mấy gây, đập thêm mấy viên gạch đen chứ sao.” Sở Phong nói khá bình tĩnh và tự nhiên.
Giờ khắc này, Tiểu Đạo Sĩ lại đâm tim, mặt đầy vẻ u oán, ánh mắt kia không chỉ phun lửa mà còn sắp phun máu.
“Lá bùa này của con có lai lịch gì?” Sở Phong hỏi lần nữa.
Tiểu Đạo Sĩ lại không muốn để ý đến hắn, bởi vì luôn cảm thấy bị tổn thương.
Cuối cùng, do bị truy hỏi hết lần này đến lần khác nên gã mới cố gắng mở miệng.
“Địa vị lớn vô biên, tất cả các cao thủ ở thế giới kia của chúng ta đều liên thủ với nhau, mấy bên hoàng triều cổ xưa bất hủ và thánh địa có truyền thừa hàng trăm hàng ngàn năm cùng nhau nổi lên, tiến đánh cấm địa lớn nhất từ thời đại hồng hoang để lại, cuối cùng mấy đạo thống mạnh mẽ nhất tan thành tro bụi, chỉ còn mấy người sống sót mà đi ra ngoài, lúc đó đã mang ra một lá bùa màu đen.”
Lời Tiểu Đạo Sĩ nói ra khiến cho người ta rung động.
Ngay cả Sở Phong cũng im lặng nửa ngày, tà dị đến vậy sao?
“Con không biết nơi khác ra sao, nhưng thế giới của chúng ta có rất nhiều cao thủ cực mạnh liên thủ mà vẫn thảm bại, chỉ mang ra một tấm bùa Tổ như thế này.” Tiểu Đạo Sĩ nhấn mạnh.
“Đáng sợ vậy sao?” Sở Phong hồ nghi.
Tiểu Đạo Sĩ nói: “Ừm, trong truyền thuyết dương gian ẩn giấu vô số đại năng trường tồn với năm tháng, có lẽ vài người liên thủ là có thể đem ra một tấm bùa từ trong cấm địa vô thượng kia, nhưng chắc chắn thế giới của chúng ta không có người ở cấp độ này, cho nên vô cùng khó khăn, đánh tới loại trình độ đó, động một tí là sẽ phá hủy thế giới Tinh Hải.”
“Con đến từ đâu?” Sở Phong hỏi.
“Thế giới của con tiếp giáp dương gian, nhưng chưa phải là dương gian, có quy mô tương tự với vũ trụ của các người, mà dương khí thì nồng đậm hơn rất nhiều.”
Loại lời này làm người ta chấn động.
Theo lời gã nói, dương gian hùng vĩ vô biên, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết, hầu như không cách nào đi đến đó.
Dương gian quá thần bí, không thể nào tìm hiểu nhiều hơn.
Mà nơi này của bọn họ lại bị hỗn độn ngăn cản, ngăn cách với dương gian.
Ở phía bên này của hỗn độn có một ít vũ trụ với quy mô nhỏ bé, tỉ như thế giới của Sở Phong là âm phủ, thế giới của Tiểu Đạo Sĩ và các nơi như các vũ trụ bị tàn phá trong hỗn độn.
Từ xa đến gần, dương khí ở những nơi này sẽ càng ngày càng nồng, nhưng chỉnh thể cộng lại cũng không lớn được như dương gian, thậm chí kém hơn cả một góc nhỏ xa xôi nhất của dương gian.
Nói tóm lại, mặc kệ dương khí nhiều ít thì kỳ thật những thế giới tiếp giáp với hỗn độn này cũng đều là Minh Thổ, đều là không gian có âm khí khá nhiều, được gọi chung là âm phủ trong mắt các đại năng cổ xưa nhất của dương gian.
“Đại năng của dương gian không đến âm phủ được, nếu không không ai có thể ngăn nổi bước chân của bọn họ.” Tiểu Đạo Sĩ nói.
Trên thực tế, thời gian thấm thoắt, tháng năm dài đằng đẵng mất đi, ngoại trừ những tồn tại cổ xưa nhất dương gian ra, người bình thường đều không thể xác định âm phủ có tồn tại hay không.
Có ý kiến cho rằng, người âm phủ toàn là người chết, là sinh vật do chấp niệm hóa thành, không được xem là người sống thật sự.
Càng có một ý nghĩ cho rằng, những sự tiến hóa và văn minh của âm phủ đều là do người dương gian vô ý vượt giới mang tới, đều không trọn vẹn, căn bản không cách nào so sánh với dương gian, cách biệt quá xa, như trời với đất.
Đương nhiên, âm phủ này cũng bao gồm thế giới của Tiểu Đạo Sĩ, cũng bao gồm các vũ trụ bị tàn phá trong hỗn độn.
Thế giới ở phía bên này của Hỗn độn đều được gọi là âm phủ, Minh Thổ.
Tiểu Đạo Sĩ nói ra những điều này, gây xúc động mạnh đối với bọn Sở Phong.
sân khấu thế giới hùng vĩ ở dương gian, nơi đó mới là nơi mà “Người sống” nên ở, có thiên tài chân chính của dương gian tung hoành, là nơi mà cao thủ tranh đấu với nhau.
Có lẽ trong mắt đại năng cổ xưa nhất dương gian thì âm phủ chỉ là đất cằn sỏi đá lạc hậu nhất, là nơi cho linh hồn người chết nghỉ ngơi, xem như một mảnh nghĩa địa, không có văn minh tiến hóa thật sự nào có thể nói.
Sở Phong nói: “Được rồi, không nói những điều này, phiền lòng , chờ ngày nào chúng ta đích thân đi dương gian tranh bá, leo lên võ đài lớn chân chính rồi nói.”
“Cha, người vững tin vẫn có thể chạy đến đường Luân Hồi mà tung hoành nữa chứ?” Tiểu Đạo Sĩ rất mong đợi, gã cảm thấy ánh sáng linh hồn mình dập dờn dữ dội, máu trong linh hồn cũng muốn sôi trào.
Nếu thật sự có thể đi thông đường Luân Hồi, vậy thì thật sự không thể tưởng tượng được, quá nghịch thiên.
“Thật là vô cùng khó khăn, cửu tử nhất sinh, nhưng cha đoán là nếu mạnh dạng xông tới sẽ có cơ hội nhất định.” Sở Phong đáp.
Tiểu Đạo Sĩ hóa đá, bởi vì theo gã biết, dựa theo các thứ được ghi chép trên cổ tịch của các bậc tiền bối ở thế giới của gã, ngay cả những đại năng cổ xưa nhất của dương gian cũng chưa chắc dám tung hoành như thế.
“Con có biết đường Luân Hồi này có lai lịch gì không, tự nhiên hình thành, hay là dùng cách khác để xuất hiện?” Sở Phong hỏi gã.
“Nước ở đây quá sâu, không cần phải tìm tòi nghiên cứu, ít nhất thế giới của chúng ta chỉ ghi lại vài chữ, cũng không dám ghi chép hết toàn bộ, nói không rõ ràng. Có người sau khi chết ở dương gian, khôi phục ở thế giới của chúng ta, trở thành “Người chết sống lại', theo y nói, kết hợp với bản chép tay mà y để lại sau khi tọa hóa (2) ở thế giới của chúng ta mà tiến hành phân tích, đại năng ở dương gian biết chân tướng cũng cực ít, giữ kín như bưng.”
(2) Tọa hóa: qua đời, thường dùng miêu tả cái chết của các sư trong phật giáo trong tư thế ngồi.