Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1664 - Chương 1664: Nhận Giặc Làm Cha (2)

Thánh Khư Chương 1664: Nhận giặc làm cha (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­

Trên thực tế, trải qua một loạt các đối thoại dây dưa ban nãy thì Ánh Trích Tiên và Âu Dương Phong đều đã hiểu rõ phần nào, tóm lại mà nói thì tiểu đạo sĩ xác thực đã chịu đủ uất ức.

Tần Lạc Âm ôn tồn an ủi, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Đứa con trai này thực sự có lai lịch nghịch thiên, mang theo thông minh khôn khéo của đời trước mà đầu thai đến, người như vậy căn bản không có khả năng là người phàm.

Quan trọng nhất chính là, người cấu giấu bí mật động trời như thế, đi ngược lại luân hồi từ xưa đến nay lại trở thành con trai của nàng.

Tần Lạc Âm bế gã xuống từ trên người Sở Phong, âm thanh nhỏ nhẹ mà nói chuyện với gã, bất kể nói thế nào thì đây cũng là cốt nhục của nàng, phải khuyên bảo, cũng phải “dạy dỗ”.

“Vô Lượng Thiên Tôn, sao ngài lại không để ta trực tiếp đầu thai thành hòn đá a, sau đó trực tiếp chui ra từ tảng đá luôn đi, bây giờ tiểu đạo ta thực là quá khổ!” Dáng vẻ tiểu đạo sĩ vô cùng bi thương, ngửa mặt lên trời mà than vãn.

Âu Dương Phong nghe thấy vậy liền nói: “Coi kìa, cháu ngoan của ta ơi, đều u buồn thành bộ dáng gì rồi? Đừng giận nữa, ngươi có dằn vặt thế nào thì cha ngươi vẫn sẽ là cha ngươi a.”

Lời này trực tiếp đâm thẳng vào tim của tiểu đạo sĩ, đau a đau, trong lòng đau đến không tưởng, lại muốn phun máu.

“Đúng, cha ngươi thì vẫn mãi là cha ngươi thôi.” Tiểu loli tóc bạc cũng nhấn mạnh lại lần nữa, cảnh cáo gã chớ nên ngỗ nghịch.

Mà Ánh Trích Tiên lại nhẹ nhàng sờ đầu của tiểu đạo sĩ, ôn nhu nở nụ cười. Thế nhưng tất cả đều không thể an ủi tâm hồn đang tổn thương của gã chút nào, gã là ai cơ chứ? Tư chất thiên tôn, bị người ta sờ đầu đồng tình khiến gã muốn gào to, thế đạo đen tối này quả thực không cho người khác sống!

Thế nhưng tiểu đạo sĩ cũng suy nghĩ rõ ràng, cho dù gã có Đồ Thần Thuật thì cũng không cách nào dùng với Sở Phong. Người cha đời này cũng không thể cứ thế mà giết mất a, nếu như vậy thì con đường tu hành đời này của gã cũng sẽ đứt đoạn, chắc chắn không qua nổi một ải pháp tắc của vũ trụ. Thiên đạo vô tình nhưng lại có trật tự, cuối cùng cũng chém gã!

“Con trai, cha giúp ngươi cởi ra khúc mắc, lại đây nào.” Sở Phong vẫy vẫy tay, sau đó liền ôn nhu cười lên giống như một người cha hiền, lại lần nữa xách tiểu đạo sĩ qua!

Mụ nội nó! Tiểu đạo sĩ cắn răng, gã rất muốn nói, ôm cũng không ôm một cái đã trực tiếp xách đứa trẻ nhà ngươi như thế?

Sau đó, trong lòng gã lại phi phi mà nguyền rủa, mắng bản thân quá tiện. Làm sao lại kìm lòng không đậu mà chấp nhận thân phận này rồi?

“Ngươi nhẹ nhàng một chút, nó còn nhỏ, tốt nhất vẫn là ôm nó đi.” Tần Lạc Âm khẽ căn dặn.

Lời này khiến tiểu đạo sĩ có chút cảm giác an ủi, người mẹ từng luôn muốn giết chết gã, lần này lại quan tâm gã như vậy, còn nói ra lời bảo vệ, đứng về phía gã.

Sau đó, tiểu đạo sĩ liền muốn khóc. Gã vẫn chưa ra đời đâu, vì để thuận lợi đi đến thế giới này tác chiến cùng mẹ ruột, hôm nay lại còn khai chiến với cha ruột, nhấc mắt nhìn mà hai mắt đẫm lệ, quả thực là cả thế gian đều là kẻ địch a.

Sở dĩ Sở Phong mang theo gã là bởi hắn đã nhìn ra rồi. Đứa nhỏ này bị ép bức đến cực điểm, hắn sợ bị tiểu tử này công kích bất ngờ, ngộ nhỡ bị đánh cho nằm xuống thì kịch hay liền lớn rồi.

Sở Phong không dám kinh thường tiểu đạo sĩ, cho dù gã có nhỏ như nào thì cũng là người đã từng tồn tại trong động luân hồi, trời mới biết gã có nền móng gì trong quá khứ.

“Ngươi thả ta xuống!” Tiểu đạo sĩ trừng mắt.

“Ta là cha ngươi.”

Tiểu đạo sĩ lập tức nghiến răng nghiến lợi, hậm hực nói: “Ngươi đánh lén sau lưng ta!”

“Ta là cha ngươi!”

Tiểu đạo sĩ nổi trận lôi đình, gào lên: “Ngươi cướp mất lá bùa màu đen – đại cơ duyên của ta!”

“Ta là cha ngươi!”

...

Sau đó, tâm hồn của tiểu đạo sĩ đều tan vỡ, mặc cho gã có thiên biến vạn hóa mà buông ra vô số loại chỉ trích cùng quở trách thì đối phương vẫn lù lù bất động, chỉ thốt ra một câu vô sỉ duy nhất chính là – Ta là cha ngươi!

Gã thực sự không còn hơi sức đâu mà tức giận nữa, gặp phải người tim đen da mặt dày không đáng sợ, đáng sợ chính là người đó còn là cha gã.

“Con trai.” Sở Phong giống như cố ý mà xưng hô như vậy, không ngừng nhấn mạnh quan hệ của hai người bọn hắn.

Tiểu đạo sĩ ngậm chặt miệng, không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn.

“Những chuyện giữa hai ta căn bản không gọi là chuyện.” Sở Phong bình tĩnh mở miệng.

Trông thấy tiểu đạo sĩ lại sắp cuống lên, dáng vẻ muốn liều mạng với hắn, Sở Phong liền thong thả lên tiếng: “Lá bùa màu đen kia ta còn giữ đó. Nếu như ngươi muốn ta liền đưa cho ngươi, chuyện này có gì lớn a, căn bản không thành vấn đề.”

“Thật hay giả vậy?!” Tiểu đạo sĩ tức thì trừng lớn mắt, chấn kinh vô cùng, đồng thời cũng tràn đầy vui vẻ và khoái trá.

Giờ phút này, gã giống như người khát nước trên sa mạc đột nhiên phát hiện ra ốc đảo và nguồn nước, hưng phấn kích động đến tột cùng, cảm giác toàn bộ trời đất đều tươi sáng hẳn lên.

Sở Phong hỏi lại: “Loại lá bùa kia đến tột cùng là có tác dụng gì? Không phải là sau khi đốt thì sẽ hiến tế cho tượng đất bên trên động luân hồi sao? Rất quan trọng?”

“Không có lá bùa kia thì ta suýt nữa đã không thu hoạch được gì trong động luân hồi rồi, thậm chí còn không có cách nào mang theo ký ức mà chuyển thế. Ngoài ra nó còn có công dụng nữa càng quan trọng...” Tiểu đạo sĩ đột nhiên cảnh giác, nói: “Ngươi cứ đưa ta trước đã!”

“Không mang vào trong thế giới này.” Sở Phong cười đáp, đồng thời lại càng tò mò, muốn biết lá bùa màu đen kia rốt cuộc có công dụng lớn thế nào.

Vật kia đã ở trên người hắn một thời gian dài, mà hắn cũng đã nghiên cứu rất lâu, tuy nhìn thấy nhưng lại suy nghĩ không thấu.

“Vậy thì đợi đến khi nào ngươi trả cho ta rồi lại nói, ngoài ra, nước của động luân hồi quá sâu, ta và ngươi vẫn nên nói ít đi thì hơn, bằng không sẽ dẫn đến họa lớn.” Tiểu đạo sĩ nghiêm túc nói.

“Cái gì mà ta và ngươi? Xưng hô kiểu gì đó, phải gọi là cha.” Sở Phong nhìn về phía gã.

“Chao ôi cái số tôi...” Trong lòng tiểu đạo sĩ lại nhói lên.

“Ngươi còn muốn là bùa màu đen kia không?” Sở Phong nhìn gã.

“Cha!” Tiểu đạo sĩ nhắm mắt gào lên, bởi vì thứ đồ kia quá quan trọng, nó không đơn giản chỉ là hiến tế, mà còn liên quan đến một thứ vô hình, có lẽ là số mệnh, cũng có thể là chính quả, có khả năng bảo vệ bản thân, nguyên nhân bên trong thậm chí còn sâu hơn, liên quan đến các loại pháp chỉ không thể trái nghịch, lệnh dụ...

“Lá bùa màu đen kia có từ nơi nào, có thể nói một chút chứ? Rất quan trọng sao?” Sở Phong lại hỏi gã.

Tiểu đạo sĩ đang xuất thần, ngay lập tức liền cảm thấy có chút xấu hổ. Vừa nãy gã lại thực sự gọi Sở Phong là cha a, cái này cũng tính là... nhận giặc làm cha đúng chứ? Nhưng mà người này xác thực chính là cha gã!

Bình Luận (0)
Comment