Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ai nói đạo gia cố ý đầu thai vào nhà của mấy người? Nếu như biết trước, có đánh chết ta cũng không nguyện ý đâu!” Tiểu đạo sĩ không thể không lên tiếng thanh minh, cảm thấy nỗi phiền muộn kia lại càng sâu hơn.
“Trùng hợp như vậy nha, ngươi trở thành con trai của anh rể ta?” Tiểu loli tóc bạc nghi hoặc, rõ ràng là không tin tưởng.
“Hắn là kẻ thù lớn nhất của ta, tiểu đạo ra có bệnh hay sao, tự mình không sống vui vẻ lại muốn đâm đầu đi đầu thai vào nhà các ngươi?!” Tiểu đạo sĩ bi phẫn gào lên.
Nói đến nước này, bản thân gã đều cảm thấy phiền muộn.
Vốn là mười phần biệt khuất, mà cái người tim đen kia lại trở thành cha ruột của gã, chuyện này khiến gã không thể chịu nổi, hồn huyết sôi trào, không cách nào tiếp thu!
“Lão tim đen khốn kiếp da mặt dày, tiểu đạo ta liều mạng với ngươi!” Cuối cùng gã nhào tới liều chết với Sở Phong, quyết chiến đến cùng.
“Dừng!” Sở Phong mở miệng.
“Ngươi còn gì để nói nữa?” Tiểu đạo sĩ ấm ức nói.
“Không có gì để nói.” Sở Phong rất bình tĩnh, ngồi xếp bằng ở đó mà lên tiếng: “Chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta là phụ thân ngươi, ngươi là con trai ta, chúng ta là cha con, đến đây, ngồi xuống!”
“Chao ôi cái thân tôi, Vô Lượng Thiên Tôn ông nội ngươi!” Tiểu đạo sĩ tức đến giậm chân, bởi vì lời lẽ của Sở Phong ngắn gọn giống hệt như phóng thích quy tắc vô thượng vậy, khiến gã không cách nào phản bác.
Sở Phong xác thực là phụ thân của gã, trời sinh khắc chế gã, chẳng lẽ thực sự muốn giết chết tên cha ruột không có liêm sỉ này? Này quả thực là vấn đề nan giải.
Rõ ràng là người cha tim đen mặt dày kia của gã đã hiểu thấu điểm này từ lâu, nên bây giờ mới ung dung thong thả phóng ra “đại chiêu”, lấy thân phận cha ruột để áp chế gã, khiến gã sắp phun sạch cả hồn huyết.
Tiểu đạo sĩ giậm chân, tức đến nỗi nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên (1), thực sự không chịu được nữa, gã cảm giác bản thân mình cũng sắp muốn nổ tung.
(1)Nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên: Một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ bị chọc tức liên tục, cơn tức này chưa qua thì cơn tức khác đã xông lên đầu.
Bởi vì “đại chiêu” mà Sở Phong sử dụng quá nan giải đối với gã, thế nhưng nghĩ đến những việc trải qua trên con trường luân hồi, bị Sở Phong đánh lén, bị cướp mất lá bùa tạo hóa, bị vứt vào trong động luân hồi, bây giờ còn phải “nhận giặc làm cha”, ngẫm lại có bao nhiêu cay đắng a.
Tiểu đạo sĩ vừa giãy vừa đạp, hai tay nắm chặt cổ áo Sở Phong mà lăn qua lăn lại, gã cảm thấy không can tâm!
Nhất là khi trông thấy Sở Phong ung dung ngồi ở chỗ này, bình tĩnh ôn hòa nhìn gã, điều này lại càng khiến gã khó mà chịu nổi.
Cái này còn đáng giận hơn cả thái độ độc đoán khinh miệt, loại biểu cảm ung dung của Sở Phong giống như đang nói, à ~ cứ nhảy đi, kêu lên đi, làm loạn đi, dù sao thì ta cũng chính là cha ngươi a.
“Chao ôi thân tôi!” Tiểu đạo sĩ nắm chặt nắm đấm, gã thực sự muốn đồng vu quy tận (2) với Sở Phong, đây chính là bắt nạt người quá đáng!
(2) Đồng vu quy tận: Hai bên cũng chết, liều mạng giết chết đối thủ.
Tiểu đạo sĩ rất muốn quay trở lại con đường luân hồi để đầu thai lại lần nữa, chứ hoàn cảnh trước mắt khiến gã không thể chịu được a.
“Con trai, đầu tiên cứ bình tĩnh lại đã.” Sở Phong mở miệng nói, cử chỉ đúng mực, vô cùng trấn định và ôn hòa, đồng thời trên mặt còn mang theo nụ cười từ ái.
Tiểu đạo sĩ cảm thấy cả người đều giống như bị thiêu đốt, sắp biến thành bó đuốc luôn rồi, bởi lẽ Sở Phong không còn gọi gã là đứa nhỏ nữa mà trực tiếp gọi là con trai, quả thực là vô sỉ, khó chịu muốn chết.
Đây là đáng nhắc nhở gã rằng quan hệ cha con không thể đảo ngược, đã thành gạo nấu thành cơm có đúng không?.
Lúc này, tiểu loli tóc bạc cũng mở to đôi mắt to tròn lấp lánh mà lên tiếng: “Đứa nhỏ ngoan, đừng nghịch nha, ngươi mau nói cho dì nhỏ nghe thử, trên con đường luân hồi rốt cuộc có cái gì mà ngươi lại có thể chuyển thế đầu thai tới được?”
Tiểu đạo sĩ muốn phun máu, một tiểu loli như cô nhóc lại thản nhiên gọi gã là đứa nhỏ ngoan, nhân sinh của gã sao lại u ám như vậy chứ!
Hơn nữa tiểu loli tóc bạc kia cũng chẳng quan tâm đến oan khuất của gã một chút nào, cứ trực tiếp bỏ qua luôn, chỉ hỏi gã những chuyện khác về con đường luân hồi, điều này khiến gã đặc biệt khó chịu.
Đồng thời Âu Dương Phong cũng nói: “Cháu ngoan đừng kích động, ngồi xuống nào, nói một chút về bí ẩn lần luân hồi này của ngươi đi. Ngươi sao lại tà môn như thế nha? Nguyên nhân là bởi lá bùa màu đen kia sao? Hơn nữa trên người ngươi còn có không?”
Tiểu đạo sĩ phải gọi là cơn tức này chưa qua thì con nghẹn kia đã đến. Cái con quái điểu đen sì mới có ba tuổi kia chiếm tiện nghi của gã cũng không nói làm gì, thế nhưng hai ánh mắt gian tà của nó lại đang sáng cả lên, cái này là có ý gì?
“Cháu ngoan, ngươi còn lá bùa màu đen nào nữa không?” Âu Dương Phong lại tiếp tục hỏi, hai mắt chớp động liên tục, thực sự là ánh sáng chói lóa a, “tặc quang” bắn ra bốn phía luôn rồi!
Tiểu đạo sĩ tức muốn chết, con thiên nga đen kia quá vô sỉ, này là có ý định cướp sạch gã đúng không? Gặp phải một người cha khốn nạn thì cũng thôi đi, sao người bên cạnh lão cha của gã cũng lại là người như thế?!
Gã cảm thấy kiếp trước của mình đã đủ quá đáng. Nhưng mà gặp trúng người cha này, lại còn khuyến mãi thêm một tiểu thúc, chuyện này chính là khốn nạn gấp ba lần!
Giờ phút này gã có chút nghi ngờ nhân sinh, lẽ nào thực sự là không phải người một nhà thì không vào chung một cửa? Phẩm tính tương cận?
Sau đó, Ánh Trích Tiên liền lên tiếng an ủi tiểu đạo sĩ, đồng thời cũng đề cập đến con đường luân hồi. Không lẽ vị trích tiên tử yên tĩnh xuất trần này cũng hiếu kỳ với câu hỏi lần này?
Đồng thời Tần Lạc Âm cũng nói, trao đổi cùng tiểu đạo sĩ là để giúp gã bình ổn lại tâm tình, chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết, không nên kích động om tỏi làm gì, nhưng câu hỏi về chuyện con đường luân hồi cũng không có thiếu.
Tiểu đạo sĩ muốn khóc, ấm ức vô cùng mà lên tiếng: “Tiểu đạo ta trong lòng có nỗi khổ, nhân sinh gặp phải kiếp nạn lớn như thế, chẳng lẽ mấy người không có ai đồng tình với ta ư? Cũng không có người nào nguyện đứng ra giúp ta đánh bẹp lão cha tim đen mặt dày vô sỉ này sao?”
Gã cảm thấy quá ưu thương, trở thành cha con với kẻ thù lớn nhất, lại gặp phải một đám thân thích thần kinh thô, chẳng ai là quan tâm đến nỗi khổ trong lòng gã, khiến gã sầu muộn vô cùng.
Vả lại, điều mà gã trăm triệu lần không ngờ được chính là, người đầu tiên an ủi gã lại là... Sở Phong!
“Đứa nhỏ, ta hiểu cảm xúc của ngươi mà.”
Nghe được câu này, tiểu đạo sĩ lập tức giậm chân: “Vô Lượng Thiên Tôn, ngươi hiểu cái lông á, ngươi có biết lúc này ta muốn thủ tiêu ngươi nhiều cỡ nào không? Nếu ngươi mà không phải cha ruột ta... Chao ôi, cái quan hệ này chỉ cần nghĩ đến lại đau tim!”