Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“A phốc...” Tiểu đạo sĩ vẫn thực sự phun ra một ngụm hồn huyết.
“Tính khí đứa nhỏ này thật lớn a, chúng ta nói có hai ba câu đã khiến nó phun máu. Đến đây, cháu ngoan đừng khóc, lão thúc thương ngươi.” Âu Dương Phong lên tiếng.
Tiểu đạo sĩ phải gọi là bi phẫn, oan ức đến không thể tả. Một con chim chịu tiếng xấu thay người khác cũng đến chiếm tiện nghi của gã, thế đạo này thực sự là không cách nào để người ta sống.
Sở Phong an ủi tiểu đạo sĩ, ôn hòa nói: “Con trai, không sao, ta rất thích ngươi, sau này chúng ta nhất định sẽ là một đôi cha con tốt, đánh khắp thiên hạ cũng không ai là đối thủ.”
Biểu hiện này của Sở Phong quả thực chính là người cha hiền a, vô cùng có lòng bao dung, lại có thể hóa ái mà nói chuyện tâm tình với đứa con ngỗ nghịch như thế, khiến người xem là Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm đều âm thầm gật đầu.
Nhưng mà tiểu đạo sĩ lại càng nắm chặt cổ áo của Sở Phong, thế nào cũng không buông tay, dáng vẻ muốn cắn chặt đến cùng!
Quá vô sỉ rồi! Tiểu đạo sĩ đã quá hiểu đức hạnh của Sở Phong, cái gì cũng đều rõ ràng. Kết quả lại là một màn “tình cha cao như núi Thái Sơn”, đây là muốn diễn hình tượng người cha hiền đến cùng đúng không!
Cái tên lão tử tâm đen này nửa chữ cũng không nhắc đến chuyện ở con đường luân hồi, mụ nội nó, quả nhiên là đồ lòng dạ đen tối mặt dày vô sỉ mới có thể sống tốt như vậy. Trên đường luân hồi đều dám chạy, trong thế giới thực cũng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tiểu đạo sĩ phẫn uất, tên lão tử này quá thiếu đạo đức cho nên mới có thể sống thoải mái như thế, mới có thể nhảy nhót tưng bừng khắp nơi có đúng không? Quả thực không có thiên lý!
“Đứa nhỏ, đừng kích động a, hai cha con ta liền cùng nhau tâm sự nào. Thế giới lớn như vậy, nhưng cũng không rộng bằng lòng chúng ta. Ngước mắt nhìn tinh hải vũ trụ, vĩnh viễn trong nháy mắt, tinh hà tựa khói bụi, chẳng có gì là ghê gớm cả. Trong lòng ra và con có cái gì mà không buông xuống được?”
Sở Phong tiếp tục ra vẻ ôn hòa mà giãi bày, bắt đầu khuyên bảo tiểu đạo sĩ.
Mà Ánh Trích Tiên cũng Tần Lạc Âm ở bên cạnh đều lộ ra ánh mắt quái dị, giống hệt lần đầu tiên quen biết Sở Phong, nhìn ra được trong ngực hắn giấu càn khôn, có thể có được thành tựu ngày hôm nay đều không phải may mắn.
Tiểu loli tóc bạc chớp chớp đôi mắt to tròn lấp lánh, kêu lên: “Anh rể quả nhiên có tâm, có tầm nhìn, nhất định có thể nhẹ nhàng qua ải kia của a cha ta, ông ấy thích nhất người có khí phách lớn.”
“Phốc!”
Tiểu đạo sĩ lại lần nữa phun ra một ngụm hồn huyết, gã lại lần nữa được lĩnh giáo lòng dạ hiểm độc của lão tử tim đen không biết xấu hổ này. Đầu độc cho gã một đống văn tự canh gà tâm hồn thì cũng thôi, lại còn ở đây mà bày ra phong độ của bản thân, mượn cơ hội để khiến cho mẹ ruột gã và Ánh tiên tử rung động.
Thật sự là đáng xấu hổ! Che giấu hành vi tội ác của bản thân thì cũng bỏ đi, nay lại còn thuận tiện trêu ghẹo mỹ nhân, người cha này... thực sự không ra gì!
Âu Dương Phong cõng mai rùa đen sau lưng, bước từng bước “thiên nga ưu nhã” đến gần tiểu đạo sĩ, lại khuyên nhủ lần nữa: “Tính khí cháu ta cũng không phải là lớn bình thường thôi đâu, ngay cả máu cũng phun luôn rồi, cái này có chút khó nuôi a. Để ta tính cho ngươi một quẻ, a, ấn đường ngươi phát đen, hôm nay ắt có họa đổ máu!”
Tiểu đạo sĩ có xúc động muốn nướng chín con chim này, những lời gã nói lúc trước đều bị tên này đáp trở lại.
“Đừng nói như thế, đứa trẻ ngoan thế này a.” Sở Phong ôm lấy tiểu đạo sĩ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của gã, dáng vẻ người cha từ ái thể hiện không sót chút nào.
“A phốc...” Tiểu đạo sĩ lại phun máu, kéo chặt cổ áo của Sở Phong mà khai chiến, tức giận đến đỉnh điểm.
Sau đó, mấy người xung quanh lại tiếp tục khuyên nhủ, cao giọng quát gã, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng không đứng về phe gã.
“Vô Lượng Thiên Tôn, Di Đà Phật, tất cả các người im miệng cho ta. Ta muốn kể lại từ đầu, vạch trần triệt để mọi chuyện để các người phân tích đúng sai!”
Tiểu đạo sĩ không thèm quan tâm gì nữa, cho dù là con đường luân hồi nước sâu vô cùng thì gã cũng không muốn úp úp mở mở, muốn nói ra tất cả, bởi vì ngay cả bản thân gã cũng bị tức hỏng luôn rồi.
Sở Phong vội vàng nói: “Đứa nhỏ, ta dạy cho con một đoạn Hô Hấp Pháp nhé, có thể giúp tâm trạng con bình tĩnh lại, gặp chuyện tâm không loạn. Bởi vì người đang nổi nóng bất luận nói ra hay làm ra quyết định gì thì đều là giận quá mất khôn, là hành vi lỗ mãng. Cản trở lớn nhất trong việc tu hành chính là luyện tâm đó.”
Đây là đang nhắc nhở cộng uy hiếp gã đúng không, ý là không cần nói ra bí mật đoạn cuối luân hồi?
Tiểu đạo sĩ xù lông, đã đi đến nước này mà lão cha tim đen kia còn ở đó mà bón gã canh gà độc, hừ, gã phải vạch trần đến cùng!
“Ta kể cho các người biết, trong lòng tiểu đạo sĩ ta rốt cuộc đau khổ oan ức nhường nào! Ta cũng từng oai phong một cõi, tư chất thiên tôn. Nhưng mà một lần trên đường luân hồi lại bị hắn đánh lén, cướp mất lá bùa tạo hóa, bị ném vào trong động luân hồi...”
Miệng lưỡi tiểu đạo sĩ vô cùng nhanh nhẹn, giống như rang đậu vậy, bộp bộp xèo xèo đã dùng lời lẽ đơn giản để nói rõ nhân quả từ đầu đến cuối giữa gã và Sở Phong.
Một đám người đều hoa mắt, Sở Phong giả thần giả quỷ ở cuối con đường luân hồi, lại ngồi cùng một cái tượng đất, lấy được cơ duyên ở nơi đó, thu phí qua đường?
Chuyện này giống như ngàn lẻ một đêm vậy, khiến người ta há hốc miệng!
Tiểu đạo sĩ nóng nảy, cái này không phải trọng điểm a! Trọng điểm chính là hành vi của lão cha tim đen kia quá bỉ ổi, quá bắt nạt người. Cơn tức này đã xuyên qua hai đời, nghẹn quá lâu rồi, sắp nghẹn đến nội thương. Ngày hôm nay không dễ dàng gì mới gặp được chính chủ, phát hiện ra kẻ xấu đã ra tay với hắn trên con đưởng luân hồi, thế nhưng kết quả lại bị bức ép đến phun máu, này còn có thiên lý sao?!
“Nói như vậy thì ngươi chính là vì báo thù nên mới đầu thai, còn cố ý trở thành con trai của Sở Phong, muốn tính toán rõ ràng với huynh ấy?” Tiểu loli tóc bạc chớp mắt hỏi.
Tiểu đạo sĩ phun máu, lồng ngực đều phát đau, cô nhóc kia quan tâm đi đâu vậy? Suy nghĩ của hai bên căn bản không cùng một điểm!
Âu Dương Phong cũng lên tiếng: “Cháu ngoan, ngươi thật là kiên trì, quả nhiên có nghị lực, đối với bản thân cũng đủ ngoan độc. Vì đoạt lại lá bùa kia mà dám đầu thai vào nhà của đại ma đầu Sở Phong, trở thành con trai của hắn, báo thù hắn, đủ độc nha!”
Lúc này đây, tiểu đạo sĩ đã hoàn toàn không chịu nổi, bị con quái điểu và tiểu loli tóc bạc làm cho tức đến đau tim, trước mắt phát đen, kém chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Gã đã nói nhiều như thế, vạch trần bí mật sâu nhất của con đường luân hồi, nói ra toàn bộ ẩn tình, vậy mà lại giống như nói vô ích? Đám người kia căn bản nghe không ra nỗi khổ tâm của gã, không giải oan cho gã, vậy mà gã còn muốn để bọn họ phân tích đúng sai?
Đề tài đều đã lệch đến chân trời nào rồi ấy?!