Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiểu đạo sĩ còn nhờ Âu Dương Phong qua đây hỗ trợ, hai người cùng nhau nâng Sở Phong dậy, để hắn ngồi xếp bằng ngay tại chỗ.
Sở Phong hiểu rõ đứa nhỏ này, à không, tên đạo sĩ thối này đoán chừng cũng nhận ra hắn. Bởi vì tư thế mà tiểu đạo sĩ để hắn bày ra cũng giống hệt với tư thế của bản thân hắn ngồi xếp bằng khi hắn mang theo Kim Cương Trác ở động luân hồi trước đây.
“Vô Lượng Thiên Tôn, sao lại là ngươi?!” Tiểu đạo sĩ kêu to, sau đó xách lấy vị trí cổ áo hồn giáp của Sở Phong.
Lúc này đây, Âu Dương Phong rất không tử tế mà hát lên, nói: “Thiên đạo có luân hồi, trời xanh bỏ qua ai?”
“Vô Lượng Thiên Tôn, má nó, ngươi lại có thể trở thành cha của ta?!”
Sở Phong đeo vòng tay màu bạc, ngồi xếp bằng trên mặt đất, mà một đứa trẻ vô cùng nhỏ đang treo trước ngực hắn, nhéo nhéo cổ áo do ánh sáng linh hồn của hắn biến thành, liều chết bám lấy hắn, hoàn toàn cuống lên.
“Ngươi trả ta lá bùa màu đen! Vô Lượng Thiên Tôn, Di Đà Phật, tiểu đạo ta liều mạng với ngươi!”
Bộ dạng này quả thực có chút khôi hài, một đứa nhỏ không nên ra đời lại đang bám dính lấy Sở Phong, tay nhỏ nắm chặt cổ áo hồn giáp của hắn, hai mắt như muốn phun lửa, hận không thể áp đảo Sở Phong.
Đôi chân nhỏ đá loạn cả lên, hai cái tay nhỏ cũng khua loạn, tay bắt chân đạp giống như leo núi, cứ một mực lăn qua lăn lại trên người Sở Phong, nhất quyết túm chết cổ áo hắn không buông, hai mắt đều đỏ.
“Con mẹ nó, ra tay sau lưng cũng quá vô sỉ, hai đời rồi, từ xưa đến giờ chưa có người nào dám tính kế ta như vậy. Đây quả thực là lần đầu tiên bị ăn một vố, mà cái tên đánh lén ta lại trở thành cha của ta?!”
Không nghi ngờ gì nữa, tiểu đạo sĩ tức muốn hỏng rồi, gã muốn đè bẹp Sở Phong!
Ánh Trích Tiên, Tần Lạc Âm ở bên kia kinh ngạc đến ngây người, cho dù thái độ và tính tình của các nàng có đúng mực đến đâu thì lúc này cũng rất bất ngờ, đứa nhỏ này là đang liều mạng với cha nó, đang đánh nhau đúng không?
“Thật không nhìn thấu đứa nhỏ này a, trưởng thành quá sớm rồi. Vừa nhìn đã biết chính là thằng con bất hiếu! Này mới bao lớn nha, lại dám khai chiến với cha ruột của mình.” Tiểu loli tóc bạc bày ra bộ dáng ông cụ non, giả bộ âm trầm mà ở đó cảm thán. Cô nhóc không chút nào ý thức được chính bản thân mình cũng đang ở trong phạm vi này.
Sau khi tiểu đạo sĩ nghe được lời này, quả thực chính là một trăm hai mươi cái không phục! Trong lòng gã giống như đang phát hỏa, bởi vì nỗi phiền muộn kia đã có từ trước khi đầu thai rồi. Có thể nói là tâm trạng buồn phiền này đã xuyên qua hai đời a.
Hiện tại tiểu đạo sĩ rốt cuộc đã phát hiện ra chính chủ, nhưng lại khiến tâm trạng gã giống như giếng dầu gặp lửa vậy, ánh sáng linh hồn đều sắp sôi lên sùng sục luôn rồi!
“Ngươi thì hiểu cái gì, có biết hắn ác nhường nào không, hắn còn nợ ta một nhân quả lớn đấy!” Tiểu đạo sĩ gào lên, đáng tiếc âm thanh của gã lại quá non, vì thế mà thiếu đi mất phần tang thương thù hận.
Âu Dương Phong ở bên cạnh nhìn nhìn liền nhếch miệng, cảm thấy chuyện này cũng quá ly kỳ rồi đi. Một “mầm hạt đậu” vẫn nên ở trong bụng mẹ lại nhảy ra cãi nhau với cha nó, quả thực thú vị.
Tiểu loli tóc bạc lập tức nói: “Anh rể, ta đồng tình với huynh, đứa nhỏ nhà huynh quá tinh nghịch! Mà loại con nít nghịch ngợm ương bướng này chỉ có một biện pháp để dạy dỗ thôi, đánh! Tục ngữ nói rất hay, loại con nít này một ngày không đánh thì lên mái nhà dỡ ngói!”
Định mệnh! Tiểu đạo sĩ suýt nữa đã phun ra một ngụm máu, có ai biết gã khổ thế nào a? Trên đường đầu thai đều không được yên ổn, bị người sau lưng đánh lén, sau đó bị cướp đi chí bảo, lại còn khiến gã bị ném vào trong động luân hồi. Hiện tại lại có người nói gã nghịch ngợm, nói gã là đứa trẻ cứng đầu! Thiếu đánh đúng không, lại còn một ngày không đánh thì lên mái nhà dỡ ngói? Làm gì có cái lý đấy!
“Xuống nào, đừng nghịch!” Tần Lạc Âm cũng lên tiếng quát tiểu đạo sĩ một cái. Theo cái nhìn của nàng thì Sở Phong dù thế nào cũng là phụ thân của tiểu đạo sĩ, mặc dù trước đây không có quan tâm săn sóc thì cũng không thể vừa gặp mặt đã động tay động chân.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này đang xả giận cho nàng? Hẳn là nàng suy nghĩ nhiều rồi!
Tiểu đạo sĩ bi phẫn, gã muốn ngửa mặt lên trời mà khóc. Định mệnh nó, này cũng quá bắt nạt người a. Ngay cả mẹ ruột đều không nhờ vả được, còn đứng về phía lão tử tim đen kia ở thời khắc mấu chốt.
“Các người biết hắn và ta có bao nhiêu nhân quả không? Quả thực là... tức chết đạo gia a!” Tiểu đạo sĩ giơ lên cổ áo của Sở Phong, gương mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng, cả người đều run rẩy không thôi, dáng vẻ muốn vạch trần đến cùng!
Tất nhiên, cũng chính bởi gã đã nhịn cơn giận này cả hai đời, thời gian tương đối dài khiến gã trong một chốc không thể phân bày rõ ràng, không thể đem tất cả mọi chuyện nói ra.
Cho nên những người bên cạnh mới không biết tình huống như thế nào.
“Nhưng hắn chính là phụ thân ngươi nha!” Tiểu loli tóc bạc ở nơi đó chớp chớp đôi mắt to tròn mà lên tiếng.
“Ngươi đây là ngỗ nghịch.” Tần Lạc Âm cũng đang dạy dỗ gã.
Sở Phong cuối cùng cũng mở miệng, hắn ít nhiều cũng có chút chột dạ, bất luận như nào cũng không ngờ được rằng cục gạch trước kia của hắn lại dây dưa ra cọc nhân quả này, tên đạo sĩ thối kia lại đầu thai làm con trai hắn!
Sở Phong vội ho một tiếng, cũng không hề tức giận, thái độ ngược lại vô cùng ôn hòa, đồng thời cũng khuyên giải an ủi Tần Lạc Âm cùng Ánh Hiểu Hiểu, bảo các nàng không cần tức giận, chớ dọa đến đứa nhỏ.
“Nó còn nhỏ, các người như vậy làm gì? Đứa nhỏ ngoan biết bao a, không được mắng nó.” Sở Phong ôn hòa lên tiếng.
Trong lòng Tần Lạc Âm có chút bất thường, bỗng dưng cảm thấy tên đối thủ này, tên địch thủ này, tên đã từng phát sinh quan hệ thân mật này cũng không có đáng ghét như thế, ngược lại tình tình còn rất tốt, đối với con nít... thực sự không chê vào đâu được!
Hai mắt Ánh Hiểu Hiểu cũng phát sáng, cô nhóc không nhịn được mà thốt lên: “Anh rể quả nhiên rất có khí phách, không hổ là người song tu cùng tỷ tỷ nhà ta, tuyệt đối có khả năng lọt vào nhãn pháp cung đấu cấp đại sư của mẫu thân ta.”
Ánh Trích Tiên hung hăng trừng cô nhóc một cái, thế nhưng cũng vô cùng thưởng thức thái độ ôn hòa của Sở Phong, khoan dung với trẻ nhỏ như vậy quả thực là việc nên làm.
Mọi người đều tán thưởng Sở Phong khiến cho tiểu đạo sĩ thiếu chút nữa đã tức đến ói máu. Gã ra sức quẫy đạp trên người Sở Phong, muốn liều mạng cùng tên đầu sỏ này, muốn liều chết đến cùng.
Ức hiếp người quá đáng! Gã bị tên đầu sỏ kia hại đến uất ức không chịu được, mà người cha này của gã rõ ràng là vì hổ thẹn nên mới vỗ về gã. Nhưng kết quả này lọt vào trong mắt mấy người kia thì lại trở thành phong độ khác, chính là biểu hiện của người cha tốt! Này còn có thiên lý sao?!