Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phía xa, Sở Phong đã hóa đá, trực tiếp bị sấm sét tạc bay.
Âu Dương Phong cũng cạn lời, tỏ vẻ đồng tình với Sở Phong. Gia giáo như này, lại còn cái gì mà mẹ truyền con nối, quả thực có thể nói là gia học uyên thâm, sau này đã có Sở Phong chịu!
Âu Dương Phong đồng tình sâu sắc mà lên tiếng: “Ta cảm thấy về sau ngươi sẽ rất thảm đó. Hơn nữa, ta thấy tiểu nha đầu kia xác thực là cố ý nói cho ngươi nghe. Chẳng qua trong lúc nhất thời ta không hiểu cô nhóc có ý tứ gì, chỉ hận ta không hiểu thuật cung đấu!”
“A... Đừng đánh nữa tỷ tỷ, đau quá nha!”
Ánh Hiểu Hiểu bị Ánh Trích Tiên hung hăng trừng trị một phen.
“Tuổi còn nhỏ mà đều nghĩ lung tung cái gì vậy? Nếu còn dám nói bậy bạ, ta trực tiếp phong ấn muội!” Ánh Trích Tiên cảnh cáo.
“Cái gì nha, người ta ăn ngay nói thật mà cũng bị phạt, không công bằng!” Sau đó, Ánh Hiểu Hiểu nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình đang trừng mắt nhìn qua, thế là cô nhóc lập tức đổi giọng, nhỏ nhẹ nói: “Thực ra thì chuyện này giải quyết không khó, trực tiếp hỏi anh rể không phải nhanh hơn sao, hỏi rằng huynh ấy rốt cuộc thích ai, giải quyết dứt khoát, như vậy cũng không tổn thương đến tình cảm chị em tốt của hai tỷ. Tất cả cứ giao cho đại ma đầu Sở Phong giải quyết!”
“Ta @#%$^%&^*^amp;...” Giờ phút này, Sở Phong quả thực có xúc động muốn bóp chết cô nhóc. Hắn vốn dĩ đang đau đầu đây, bây giờ nhóc còn ném củ khoai nóng bỏng tay này cho hắn, lại muốn hắn lựa chọn rõ ràng, này là để hắn... tìm đường chết đúng không? Chính là tìm đường chết!
Sắc mặt Ánh Trích Tiên hơi tối lại, lần nữa cảnh cáo tiểu loli tóc bạc, không được gọi là anh rể!
Sau đó, nàng ta hầu như không lên tiếng nữa. Ý tứ chính là không phản đối để việc này cho Sở Phong đứng ra quyết định đúng không?
Mà đồng thời, Tần Lạc Âm cũng trưng ra nụ cười thản nhiên, cái gì cũng không nói, chỉ là thỉnh thoảng lại như vô tình cố ý nhìn liếc qua Sở Phong.
Trong nháy mắt, Sở Phong có cảm giác giống như đang ngồi bàn chông!
Hai nữ nhân kia chưa chắc đã có cảm tình với hắn, thế nhưng lúc này nhìn thế nào cũng giống như muốn xem xem hắn lựa chọn thế nào?
Trên thực tế, thiên kiếp của hắn căn bản đã qua rồi, chỉ còn dư lại một trận thiên lôi cuối cùng mà thôi. Chỉ cần tập trung tinh thần một chút là có thể hoàn toàn sử dụng diệu thuật để chống đỡ.
Thế nhưng ở thời khắc cuối cùng này, hắn bị lật thuyền!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Từng đạo sấm sét đỏ tươi liên tiếp bổ xuống, bao phủ cả người Sở Phong, khiến hắn kinh hãi đến lông tóc dựng đứng, không thể không thôi động diệu thuật dốc toàn lực ứng phó, liều mạng chống lại.
Nguy hiểm trùng trùng, thiếu chút nữa thì hắn đã bị đánh thành tro rồi!
Vẫn may là thiên kiếp đã kết thúc!
Thế nhưng Sở Phong vẫn cứ nằm rạp trên mặt đất không muốn dậy, luôn cảm thấy nếu hiện tại hắn mà tỏ thái độ thì trăm phần trăm sẽ phải đối phó với thứ còn đáng sợ hơn thiên kiếp.
Bởi vì, không cẩn thận chút thôi là sẽ “lật thuyền” ngay và luôn!
Cũng trong lúc đó, Âu Dương Phong ở bên cạnh đã lên tiếng: “Không có cơ thể máu thịt thì gia cũng sắp xong rồi. Âu Dương Thần Vương tư thái ngút trời, chỉ cần dựa vào linh thể cũng có thể chống lại đến cùng!”
Ầm!
Một đoàn ánh sáng xanh biếc bao trùm cóc Âu Dương, hoàn toàn vây nó ở bên trong.
Cánh rừng rậm này cũng run rẩy kịch liệt, đất đá bay loạn, sông hồ cũng bị sấy khô, diện tích trọc lốc cũng đang dần mở rộng ra. Đến phút cuối, ngay cả nham thạch nóng hổi dưới đất cũng bị sấm sét kia đánh tung lên, núi lửa lập tức phun trào, cảnh tượng vô cùng khiếp người.
Cuối cùng thì tất cả đều yên lặng xuống, Âu Dương Phong cũng cường ngạnh sống sót qua thiên kiếp, cũng chỉ là ánh sáng linh hồn giống như Sở Phong mà thôi, nhưng lại có thể mạnh mẽ chống chọi qua thiên kiếp.
“Xong chuyện rồi?” Âu Dương Phong quan sát ánh sáng linh hồn của bản thân.
Nó và Sở Phong đều bị thu nhỏ lại một chút so với lúc trước, năng lực tinh thần và vật chất thần tính bị đánh tan một số, thế nhưng lại càng thêm cô đọng và tinh thuần, dương khí dồi dào.
“Anh rể, huynh đến giải quyết cái coi!” Ánh Hiểu Hiểu ở bên kia hô lớn.
“Ta đau đầu, bị lôi quang đánh bị thương rồi, không thể động đậy được đâu, cần phải tu dưỡng một chút.” Sở Phong giả bộ yếu ớt mà đáp, sau đó hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua đứa con trai kia của mình, vì cái gì lại im lặng trong thời gian dài như thế, không hố cha lần nữa sao?
Nhưng vừa đưa mắt qua thì hắn đã giật nảy mình, bởi vì đứa bé kia cũng đang nhìn hắn không chớp mắt a, hai mắt nhỏ trừng trừng nhìn hắn, một bộ dáng hoài nghi.
“Tình huống gì vậy?” Sở Phong cảm thấy có chút không thích hợp.
“Cha, sao ta càng nhìn càng thấy người quen mắt nhỉ? Chúng ta nhất định đã gặp qua ở đâu rồi!” Tiểu đạo sĩ trực tiếp đi qua đây, đi vòng vòng xung quanh Sở Phong.
Sở Phong nhìn chằm chằm đứa con trai này, hắn cũng đang suy nghĩ. Nhìn tiểu tử này mi thanh mục tú, tuy rằng là trạng thái hồn thể, nhưng mà xác thực có chút giống hắn, đồng thời cũng có chút giống với Tần Lạc Âm. Hắn cảm thấy không nghi ngờ gì nữa, đây chính là huyết mạch của bản thân.
Nhưng mà Sở Phong cũng cảm thấy tiểu từ này có chút quen mắt, đây là sự quen thuộc phát ra từ khí chất hồn quang, cứ giống như hắn đã thấy qua ở đâu rồi!
Sau đó, hắn phát hiện ra tuổi tác đứa nhỏ này không lớn, hồn thể lại ăn mặc theo phong cách đạo sĩ, lấy ánh sáng linh hồn hóa thành đạo bào, dáng vẻ chính là một tiểu đạo sĩ.
Một lát sau, tâm trạng Sở Phong liền chấn động. Hắn giống như bừng tỉnh, cảm giác... thực sự đã gặp qua tiểu đạo sĩ này!
Trong nháy mắt, chuyện cũ đã hiện lên rõ mồn một. Ở tận cùng của con đường luân hồi đã từng có một thanh niên đạo sĩ, gã cầm trong tay lá bùa đen, cũng chính là loại trang phục này, hơn nữa khí chất quả thực như in ra cùng một khuôn!
Sở Phong nhớ rõ, khi đó hắn nhịn không được mà hạ hắc thủ với thanh niên đạo sĩ kia, ở phía sau chụp cho gã cục gạch, cướp đi lá bùa màu đen trong tay gã.
Cuối cùng, thanh niên đạo sĩ kia liền hoảng hốt, trực tiếp xông vào động luân hồi... chạy mất!
Sở Phong trợn mắt há miệng, thực sự là chuyển thế đầu thai? Mà thanh niên đạo sĩ kia cuối cùng cũng đầu thai vào nhà hắn, trở thành con trai hắn? Chuyện này là... đến tìm hắn để đòi lại lá bùa kia, hay là đến để báo thù hắn a?!
Tiểu đạo sĩ đi vòng vòng quanh hắn, càng nhìn lại càng cảm thấy Sở Phong quen mắt, cuối cùng cũng chịu không nổi mà chạy lại hỏi mấy người Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm, ai có vòng tay thì cho gã mượn dùng chút.
“Đến đây, chỗ này của thúc có vòng tay không gian, cho ngươi mượn dùng này.” Âu Dương Phong đưa qua cho tiểu đạo sĩ một vòng tay không gian màu trắng bạc, bởi vì thần giác của Âu Dương Phong rất nhạy cảm, nó có cảm giác sắp có kịch hay để xem, vì thế liền tích cực phối hợp.
Sau đó, tiểu đạo sĩ nhanh chóng lấy vòng tay trắng bạc đeo vào cổ tay của Sở Phong, lại nói tiếp: “Cha, người đừng giả vờ uể oải nữa, ngồi xếp bằng để ta nhìn một chút.”