Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rất nhanh, bọn họ lộ ra nét mừng, bởi vì lúc vận dụng năng lượng tinh thần và hồn quang, thi triển ra uy năng kỳ ảo không giảm, vẫn mạnh mẽ như cũ.
“Đây là chắt lọc, cũng là áp súc, đem năng lượng tinh thần và hồn quang thiên chuy bách luyện, giữ lại tinh hoa, loại bỏ cặn bã, đây là có ích giảm đi gánh nặng.”
Khi nhận ra những điều này, Sở Phong lộ ra nét mừng, tức là hắn càng mạnh mẽ hơn những người cùng cảnh giới!
Tất cả đã kết thúc, Sở Phong lại biến thành cha hiền, đi tìm Tiểu Đạo Sĩ, sau đó... Xách lên.
Không sai, chính là xách lên, hắn luôn lo lắng bị tiểu gia hỏa này đánh lén, sợ bất thình lình đánh cho hắn một chiêu lớn.
Tiểu Đạo Sĩ tức quá sức.
“Vẫn chưa có tên đúng không?” Sở Phong hỏi Tần Lạc Âm.
Tần Lạc Âm nhớ đến quá khứ giữa hai người, trong lúc nhất thời cắn răng một trận, im lặng một trận, khác thường một trận, tâm tình cực kỳ phức tạp.
“Không có tên thì đặt một cái đi.” Sở Phong nói.
“Tiểu đạo ta có, kiếp trước tuyệt diễm thế gian.”
Sở Phong nghiêm túc, nói: “Ngậm miệng, kiếp trước tan thành mây khói, đều đã là quá khứ, kiếp này con là con trai của ta, cha nhất định sẽ bảo hộ con chu toàn.”
Loại việc này không thể thương lượng, hắn biểu hiện rất bá đạo, khuyên bảo Tiểu Đạo Sĩ, đời này chính là con của hắn, đừng nhớ mãi kiếp trước.
“Ngươi đến thế gian này trong nhiều tai nạn, mà con đường tu hành lại gian nan đến thế, vậy thì lấy tên ngươi một chữ đi, kêu là Nan, luôn luôn tỉnh táo, nhắc nhở mình, Sở Nan!”
“Sở Nan, có chiều sâu, đủ sâu sắc.” Âu Dương Phong thò đầu ra nhìn, rồi gần gật đầu khen.
Mới đầu, Tiểu Đạo Sĩ còn khá hài lòng, nhưng khi nối liền lại đọc, liền gấp gáp, nói: “Đáng ghét, đánh chết ta cũng không cần cái tên rách nát này!”
Tần Lạc Âm cũng trợn trắng mắt, sau đó cảnh cáo Sở Phong, không biết đặt tên thì đừng nói lung tung.
Tiểu Loli tóc bạc cười ngọt ngào, nói: “Sao ta cảm thấy, tỷ phu là đang cố ý nói sang chuyện khác, đúng rồi, tỷ phu, liên quan tới tỷ tỷ của ta và Lạc Âm tỷ tỷ, rốt cục huynh chọn ai?”
Sở Phong nguyền rủa, cô em vợ nhỏ này trưởng thành quá sớm , việc này cũng bị nàng nhìn thấu, muốn chuyển dời tiêu điểm cũng không được, sự việc lại trở về chỗ đáng sợ như cũ.
Tiểu Đạo Sĩ tỉnh ngộ, sau đó muốn giơ chân, ông cha này vì muốn chuyển dời mâu thuẫn mà kéo chính mình ra khỏi vòng xoáy, thế mà không tiếc dùng tên của dòng dõi mình để gây sự, quá đáng xấu hổ, quá ghê tởm, gã nên sớm hiểu rõ phẩm tính của người cha này như thế nào, trong luân hồi đã từng thấy qua.
“Lạc Âm, sao ngươi lại đến đây, bên ngoài sao rồi?” Sở Phong lại nói sang chuyện khác nữa.
Khi đề cập những này, sắc mặt Tần Lạc Âm vì đó mà trịnh trọng, thông báo cho bọn họ, tình huống rất không ổn, Linh Uy Hầu phái ra lượng lớn cao thủ đuổi giết dạng linh thể như bọn họ.
“Tổn thất nặng nề, mấy trăm người Đại Mộng Tịnh Thổ của ta đều bị tách ra, tám mươi phần trăm trở lên đều bị đánh giết!”
Đây là tin tức đáng sợ hơn được Tần Lạc Băng ghi lại.
“Có thấy đệ đệ ta hay không?” Ánh Trích Tiên hỏi.
“Đúng vậy, ca ca ta như thế nào?” Ánh Hiểu Hiểu cũng vội vàng thỉnh giáo.
Sở Phong thở phào một hơi, lần này nói sang chuyện khác đã có hiệu quả.
“ Tình huống của Ánh huynh thật sự không tốt, trước đây không lâu ta còn từng thấy huynh ấy ở xa, bị trọng thương, bị con thứ tư của Linh Uy Hầu dẫn người truy sát, bị một vị thần xạ thủ bắn nổ cánh tay phải!”
“Cái gì? !” Ánh Hiểu Hiểu kinh hô, người ca ca bản lĩnh siêu phàm kia của nàng lại thảm như vậy, trái tim của nàng lập tức bị treo lên.
“Đi, còn chờ cái gì, lập tức đi cứu viện!” Sở Phong mở miệng, rốt cục có thể lừa gạt luồn lách qua được cửa ải trước mắt này.
Tần Lạc Âm nhắc nhở, nói: “Con thứ tư của Linh Uy Hầu có tu vi Kim Thân sơ kỳ, thực lực cao thâm, y mang theo thần xạ thủ cũng ở cảnh giới Kim Thân, không thể địch lại.”
“Không có gì lớn, cũng không phải chưa từng giết!” Sở Phong bá khí phất tay, kêu nàng dẫn đường.
“Đi, chỉ giết có một tên Phổ Lâm chưa đã nghiền, đi xử lý luôn huynh trưởng của y nữa, lại dám đuổi giết người của chúng ta, đi báo thù!” Âu Dương Phong cũng hô.
Trên thực tế, hắn ta là muốn đi vận chuyển dị thuật, rèn luyện hạt thần tính, khiến cho mình trở nên mạnh hơn, đương nhiên hắn ta cũng không dám quá điên cuồng.
Liên quan tới lần này liên tục độ ba lần lôi kiếp, hắn ta và Sở Phong đều sợ không ngớt, bọn họ không có nhục thân, như vậy tính ra tương đương với người có nhục thân độ bốn lần thiên kiếp trở lên!
“Hai người các huynh có thể làm không?” Tiểu Loli tóc bạc hỏi, lo lắng Sở Phong và Âu Dương Phong vừa độ kiếp xong, chiến lực không đạt tiêu chuẩn.
“Yên tâm, trạng thái cực tốt. Cứu người quan trọng, lập tức lên đường.”
Đám người bọn họ nhanh như điện chớp, cấp tốc lên đường, tiến đến cứu Ánh Vô Địch.
“Hồn khí của ca ca ta là một con thoi màu bạc, có tốc độ cực cao, cho dù là Kim Thân đại viên mãn cũng chưa chắc có thể đuổi kịp huynh ấy.” Ánh Hiểu Hiểu tin tưởng vững chắc ca ca của nàng còn sống.
Bọn họ đi hơn nửa ngày, dùng hồn quang đi đường, có thể nói là tốc độ cực nhanh, tại một khu vực nào đó của cao nguyên Hung Thú tung hoành ngang dọc, như phát điên tìm người.
Sau nửa ngày, bọn họ tìm được manh mối, bởi vì phát hiện người đến từ cùng một vũ trụ đang bị truy sát.
Oanh!
Sở Phong và Ánh Trích Tiên liên thủ, một chiêu Thất Bảo Diệu Thuật đánh thẳng tới, vầng sáng lóe lên, giết sạch một chi đội kỵ binh, mười mấy người không thừa một tên.
Tiểu Đạo Sĩ trợn cả mắt lên, cả kinh kêu lên: “Đây là Thất Bảo... Diệu Thuật của dương gian? !”
“Ánh Vô Địch ở đâu?” Sở Phong quát hỏi.
hai người được cứu ra rung động, đáp theo bản năng: “ Ở sâu trong mảnh rừng rậm này, trước đây không lâu chúng ta từng thấy, hắn sắp chết, đang bị thần xạ thủ truy sát.”
Sưu!
Mấy người Sở Phong trực tiếp biến mất, một đường đuổi theo.
Sau nửa canh giờ, bọn họ phát hiện manh mối trong một mảnh núi rừng nguyên thủy rậm rạp, có một nhóm người đang đuổi giết người nào đó.
Không thể không nói, bản lãnh chạy trốn của Ánh Vô Địch là siêu đỉnh, đương nhiên là nhờ món hồn khí ngân toa kia của y có quan hệ, khiến tốc độ của y cực cao, Kim Thân đại viên mãn cũng không thể đuổi kịp.
Nhưng cho dù như vậy thì kéo dài mấy ngày liền y cũng sắp chết rồi, mấy lần bị thần tiễn bay sượt qua người, có đôi khi càng là xé được một chút hồn quang của y.
Cánh tay của y đã nổ, hai chân cũng bị bắn nổ rồi!
Bởi vì là hồn quang, là tinh thần lực, sau khi bể nát vẫn có thể bổ sung, có thể gây dựng lại, nhưng năng lượng tinh thần của y hạ xuống nhanh chóng, sắp không khống chế được con thoi màu bạc, y tiêu hao quá nhiều.
Lúc bọn Sở Phong xa xa đuổi theo, nhìn thấy Ánh Vô Địch đang chạy trốn, Ánh Hiểu Hiểu lo lắng hô: “Ca, bên này!”
“Linh Uy Hầu phủ làm việc, cút hết ngay cho ta!” Một hướng khác, có một nam thanh niên tướng mạo khá giống Phổ Lâm quát, trương dương mà bá khí.
Y đã sớm tìm hiểu rõ ràng, Ánh Vô Địch và Ánh Trích Tiên trong đám hung thủ bọn Sở Phong có quan hệ máu mủ, là chị em ruột, nhất định phải bắt được.