Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Âu Dương Phong trừng mắt, nói: “Xoa, Linh Uy Hầu tính là cái gì chứ, chúng ta đã giết chết một đứa con trai của lão, Phổ Lâm bị ông nội ngươi xử lý đấy, dáng dấp của ngươi rất giống hắn, chắc là huynh đệ của Phổ Lâm phải không, đến đây, đến đây, đến đây, Âu Dương đại gia cũng tiễn ngươi lên đường!”
“Cái gì? !” Lệ khí của thanh niên kia rất nặng, sau khi nghe lời này, quanh thân phát ra huyết khí ngập trời, khuấy động, nói: “ Quỷ vật nho nhỏ, âm linh mà thôi, cũng dám nói như vậy với ta, đều nổ ra hết cho ta!”
Y hô lớn, dẫn đầu mấy trăm người cùng nhau tiến lên, theo bọn họ nghĩ, huyết khí của quân đội kinh khủng tuyệt luân, chuyên môn khắc chế loại trạng thái linh hồn này, cam đoan có thể đánh giết bọn họ trước.
Nhưng mà, bọn chúng phải thất vọng, mấy người Sở Phong là dương hồn, không sợ lăn lộn với huyết khí.
“Bắn giết bọn họ cho ta!” Thanh niên kia quát.
“Giết!”
Sở Phong và Ánh Trích Tiên quát khẽ, hai người bọn họ liên thủ, sát cánh cùng bay, hồn quang nối liền vào một chỗ, gào thét lên bay đi.
Không thể không nói, Thất Bảo Diệu Thuật kinh thế, dù là ở dương gian cũng có uy danh kinh khủng, ở âm phủ thì càng không cần nói, xem như là thuật pháp vô địch vang dội cổ kim!
Oanh!
Chín vị thần xạ thủ đứng mũi chịu sào, bị ánh sáng bảy màu chói lọi đánh nổ, nổ tung tại chỗ, tràn ngập sương máu.
“Cái gì? !” Một đám người phía sau run rẩy, đây là quỷ vật, âm linh trong tình báo của bọn họ đó sao, dù là có được máu thần thú cũng quá tà dị, có thể giết thần xạ thủ của bọn họ trong nháy mắt.
Chung quy là bởi vì không có ai nhìn thấy tràng cảnh Sở Phong và Ánh Trích Tiên giết Phổ Lâm, chỉ cho là chủ yếu là bởi vì ngoài ý muốn, cho nên đều chủ quan và sơ sót.
“Giết!” Sở Phong và Ánh Trích Tiên liên thủ, một người là muốn biểu hiện, cứu cậu em vợ, một người thì là quan tâm nên bị loạn, đó là đệ đệ ruột của nàng, đương nhiên cả hai đều dùng hết sức diệt địch.
Cứ như vậy trong chốc lát mà thôi, đội kỵ binh mấy trăm người này đã hỏng rồi, dù là dũng mãnh không sợ chết, đứng trước loại tàn sát này cũng không chống đỡ nổi, một đám kỵ binh đào tẩu tứ tán, căn bản không địch lại.
“Ngươi còn muốn đi! ?” Sở Phong để mắt tới người thanh niên kia, liên thủ với Ánh Trích Tiên giết đến, phù một tiếng, đánh nát y.
Quả nhiên, trên người người này có thế tử phù, cũng có một sợi hồn quang của Linh Uy Hầu.
Nhưng lần này Ánh Trích Tiên và Sở Phong đã sớm chuẩn bị, hơn nữa gần đây thực lực có tiến bộ lớn, cuối cùng thành công xử lý người này và sợi hồn quang của Linh Uy Hầu, đánh giết triệt để.
“Tỷ phu uy vũ!” Tiểu Loli tóc bạc la lớn.
“A...” bên trong một tòa thành trì ngoài mấy chục vạn dặm, Linh Uy Hầu gầm thét rung trời, hắn biết, đứa con thứ tư đã chết!
Trên cao nguyên Hung Thú, sau khi Sở Phong và Ánh Trích Tiên xử lý con thứ tư của Linh Uy Hầu, bọn họ biết, thù này đã kết chặt, nhưng con rận quá nhiều rồi không sợ nhiều hơn, không sợ hãi.
“Ca!” Ánh Hiểu Hiểu bổ nhào qua, ôm lấy Ánh Vô Địch đang lung lay sắp đổ, vị thanh niên nhân tài kiệt xuất này hiện giờ quá thảm, hồn quang xám xịt, nhiều lần suýt nữa bị bắn nổ, hiện tại linh hồn cũng sắp tán loạn.
“Hiểu Hiểu, vừa rồi ngươi gọi hắn là tỷ phu?” Chiếu vô địch yếu ớt hỏi.
“Đúng vậy, trước đây không lâu, hắn lôi kéo tỷ tỷ của chúng ta tiến hành song tu (1), muội không gọi hắn là tỷ phu thì gọi cái gì.”
(1) Song tu: tu hành bằng phương pháp “kết hợp nguyên thủy” giữa nam và nữ đồng thời vận chuyển phương pháp hô hấp.
Ánh Vô Địch nghe xong lời này, gấp gáp, chết tiệt, theo bản năng nghĩ rằng là do Sở Phong dùng sức mạnh, bởi vì y hiểu rõ tỷ tỷ của mình, lạnh lùng, không nhiễm bụi trần, sao lại đồng ý song tu? Một tháng trước bọn họ còn là kẻ địch, còn từng vây quét Sở Phong!
Còn nữa, muội muội của y Ánh Hiểu Hiểu vừa rồi cũng nói như vậy, là Sở Phong lôi kéo tỷ tỷ của y đi song tu. Y suy đoán, không phải tỷ tỷ của y tự nguyện.
Cho nên, con mắt Ánh Vô Địch đỏ lên, muốn đi liều mạng với Sở Phong.
“Ca, huynh đừng xúc động, bình tĩnh một chút, ta biết huynh là tên cuồng tỷ tỷ.”
“Ngậm miệng!”
Mắt Tiểu Đạo Sĩ không ngừng xoay, gã thấy rõ, trực tiếp chạy tới, hô: “Dì nhỏ à, không phải dì và mẹ hai Trích Tiên đều muốn gả cho cha ta Sở Phong sao?”
“Tránh qua một bên đi!” Ánh Hiểu Hiểu xua đuổi gã, nhưng chính khuôn mặt bé nhỏ của nàng lại đỏ bừng.
Ánh Vô Địch thấy thế, muốn nổ tung luôn, không chỉ có tỷ tỷ góp vào, còn có muội muội? !
“A... Sở Phong ngươi khinh người quá đáng, tới đây cho ta!” Ánh Vô Địch thật sự sắp điên rồi.
Lúc Sở Phong đang ở trên không trung giết địch, tranh thủ quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện em vợ ở cách đó mấy chục dặm đang đỏ ngầu cả mắt, đang gầm nhẹ về phía bọn họ bên này, hơn nữa hai tay nắm chặt.
Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là bởi vì mấy ngày nay bị đuổi giết thảm quá, cho nên hơi cuồng loạn, đây là ra hiệu cho hắn biết, muốn mạnh mẽ chém rụng tất cả kẻ đuổi giết sao?
Làm sao Sở Phong có thể không đáp ứng được? Ít nhất phải xử lý hết những kẻ bắn cung kia, chính là những người này bắn nổ cánh tay, hai chân các loại của em vợ, truy sát quá thảm.
Nghĩ tới đây, Sở Phong mỉm cười thăm hỏi, lúc lao xuống rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, hắn vẫy tay với Ánh Vô Địch, mặt mũi tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Sau đó, Sở Phong liền thấy em vợ càng kích động, con mắt đỏ lừ, trong miệng có âm thanh ôi ôi, thất khiếu (1) phun ra ánh lửa, tâm tình chập chờn vô cùng dữ dội.
(1) Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng.
Sở Phong oán thầm, năng lực chịu đựng tâm lý của người em vợ này quá kém cỏi, không phải chỉ là bị người ta đuổi giết mấy ngày thôi sao? Có cái gì to tát.
Sở Phong rất muốn nói rằng đối mặt với những ngăn trở và khốn khổ, phải mỉm cười đối mặt mới đúng, như thế mới là đủ kiên cường, là một người thừa kế hợp cách của một tộc lớn.
Đương nhiên, loại lời này hắn không thể nói, sau đó lại vẫy vẫy tay với Ánh Vô Địch, nở nụ cười càng xán lạn, ý là ta làm việc ngươi yên tâm!
“Rống, a!”
Ánh Vô Địch tru lên, thật sự sắp điên rồi!
Y nhìn thấy cái gì, con buôn người kia đang vẫy tay với y, hơn nữa lại vẫy hết lần này đến lần khác, lộ liễu như vậy, đây là đang khiêu khích trắng trợn a!
“Khục...” Y thở dốc kịch liệt, lớn tiếng ho khan, phun ra một ngụm hồn huyết, thực sự bị tức đến sắp không ổn.
Chưa bao giờ thấy qua người phách lối như vậy, quả nhiên là lấn nam hiếp nữ, thế này là đang diễu võ giương oai với y sao? Cướp tỷ tỷ của y, còn bày ra tư thái này với y?
“Ca, huynh không sao chứ, sao lại phun máu nữa?” Tiểu Loli tóc bạc ở bên quan tâm hỏi, vô cùng lo lắng.
“Ta... Tức a, hắn dám phách lối như vậy, chiếm lấy tỷ của ta, còn dám khiêu khích ta, a...” Ánh Vô Địch phun máu lần nữa, con mắt đỏ bừng.