Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh Hiểu Hiểu bĩu môi, nói: “Còn nói không phải kẻ cuồng tỷ tỷ, đã tức thành hình dạng gì, hơn nữa tỷ phu không phải rất tốt sao, huynh ấy lộ liễu chỗ nào?”
“Ai u!” Ánh Vô Địch che ngực hô đau, không thở nổi một hơi, suýt nữa ngất đi, một là bị Sở Phong chọc tức, hai là bị muội muội bổ đao, lại đề cập đến việc cuồng tỷ tỷ.
“Ca, huynh đừng dọa muội, có phải bị người ta làm bị thương nặng, hồn quang xảy ra vấn đề không, đừng nóng giận, huynh nhìn kìa, tỷ phu sẽ giúp huynh trả thù.” Tiểu Loli tóc bạc chỉ về bầu trời phía xa, ra hiệu Ánh Vô Địch nhìn về phía đó.
Phốc!
Sau khi Ánh Vô Địch nghe vậy, mắt lại trợn trắng, ho khan dữ dội, hồn huyết từ trong miệng chảy ra, sau đó chỉ bầu trời phía xa, thật là muốn giết người.
Rốt cục, Sở Phong cùng tỷ tỷ của y tách ra, chia ra đuổi theo giết những con cá con đào tẩu, tỉ như vài tên bắn cung.
Hô hấp của Ánh Vô Địch cuối cùng cũng hơi đều đặn lại một chút, y ngồi bên trong cánh rừng, con mắt đỏ rực, nhìn muội muội của mình, dáng vẻ vô cùng đau đớn.
“Ca, ánh mắt của huynh có ý gì? Sao lại nhìn muội như vậy, không phải huynh bị người ta đánh đến ngốc chứ?” Ánh Hiểu Hiểu duỗi ra hai đầu ngón tay, lung lay trước mặt y, nói: “Đây là mấy?”
Ánh Vô Địch bị tức trực tiếp gạt tay cô nhóc ra, sắc mặt không kém Âu Dương Phong cõng mai rùa đen là bao, nói: “Ta hỏi ngươi, tại sao lại gọi hắn là tỷ phu?”
Y thấy, người của Tộc Á Tiên uy vũ không khuất phục, lúc nào thì mềm yếu như thế rồi, thế mà cô muội muội này lại khuất phục, gọi con buôn người kia là tỷ phu luôn!
“Huynh ngốc à, tỷ tỷ cũng song tu với huynh ấy rồi, muội không gọi huynh ấy là tỷ phu thì gọi là gì, lỡ như huynh ấy ăn xong lau sạch không nhận nợ thì xử lý làm sao? Muội là đang tạo thành sự thật cố định, huynh ấy không chạy được!” Tiểu Loli tóc bạc trợn trắng mắt, dáng vẻ như đang nói huynh rất ngốc rất ngây thơ vậy.
“Ai u!” Ánh Vô Địch lại che ngực, y cảm thấy mình sắp bị bệnh tim đến nơi, tim đau dữ dội, không thể chịu đựng được.
Hai chữ “song tu” này quá chói tai, khiến y không tự chủ được ho ra hồn huyết, sắc mặt trắng bệch, duỗi ra đầu ngón tay chọc chọc lên cái trán trắng muốt của Ánh Hiểu Hiểu, nói: “Nhận giặc... Làm tỷ phu, thật sự chỉ có ngươi mới làm!”
“Thôi đi, huynh nói bậy gì đấy, muội cho huynh biết, tỷ phu rất có bản lĩnh, không phải tiểu tặc, muội cảm thấy lợi hại hơn nhiều so với huynh, thật đấy, không tin chốc nữa xem thử một chút, muội cảm thấy một cái tay của huynh ấy là có thể trấn áp huynh rồi.”
“Phốc!” Ánh Vô Địch đau lòng, sau khi bị tức đến phun ra một ngụm máu, gào lên: “Ngươi không phải muội muội của ta!”
Tiểu Đạo Sĩ ở bên cạnh đã nhìn hồi lâu, cảm thấy thời cơ đã đến, áp sát tới, nói: “Dì nhỏ, vị cữu cữu này của con thật dễ cáu giận, đại trượng phu lo gì không có vợ, tỷ tỷ cho dù tốt đến mấy cũng là của người ta.”
Con nhà ai? Chết tiệt, nói chuyện rất cổ quái, có ý gì, một thằng nhóc con loi choi thì biết cái gì, đây là ai dạy? Sắc mặt Ánh Vô Địch hơi đen, cúi đầu nhìn đứa nhỏ này.
“Nó là ai?” Ánh Vô Địch hỏi.
“Con trai của Sở Phong.” Tiểu Loli tóc bạc không yên lòng đáp, bởi vì cô nhóc đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đấu trên bầu trời phía xa.
“Ngươi nói cái gì? !” Ánh Vô Địch xù lông, y vững tin mình không hề nghe lầm, sau đó chăm chú nhìn kỹ đứa bé này, lại nhìn Sở Phong ở phương xa một cái.
Kỳ thật, Tiểu Đạo Sĩ đã từng mở miệng nói đến Nhị nương, dì nhỏ các loại, chủ yếu là do Ánh Vô Địch quá kích động, cảm xúc chập trùng dữ dội cho nên xem nhẹ bỏ qua.
Y xách Tiểu Đạo Sĩ lên, con mắt bắn ra thần mang, nhìn chằm chằm không rời.
“Cữu cữu, người bóp con đau quá!” Tiểu Đạo Sĩ kháng nghị.
“Cữu cữu? !” Ánh Vô Địch cả người lại bị tác động, ho khan dữ dội, sau đó nôn một ngụm hồn huyết lớn, lần này trước mắt y biến thành màu đen, sắp bất tỉnh.
Ánh Vô Địch hít thở dồn dập, đỏ mặt tía tai hỏi Ánh Hiểu Hiểu, nói: “Tỷ tỷ của ta? Hồn quang giao hòa, linh thể song tu có thể sinh ra loại tiểu yêu nghiệt này? !”
Tiểu Đạo Sĩ thì bày ra một dáng vẻ rất vô tội, chớp mắt to, nói: “Cữu cữu, người đừng hung ác như thế.”
“Ai u, tim đau!” Ánh Vô Địch kêu lên, cữu cữu hai chữ đâm vào trong trái tim của y, suýt chút khiến y sụp đổ, thật sự có chút không chịu nổi, đây là con của tỷ tỷ?
Tiểu Loli tóc bạc quay đầu, cảm thấy thật đáng giận, cũng thật đáng hận, trực tiếp hung ác đi gõ đầu Tiểu Đạo Sĩ, dùng lực không nhẹ.
“Sưu!” Tiểu Đạo Sĩ thoát khỏi hai tay của Ánh Vô Địch, nhảy lên mặt đất, tránh ra ngoài rất xa.
Ánh Hiểu Hiểu cũng không có đuổi theo, mà là liếc ca ca của mình một cái, nói: “Còn nói không phải cuồng tỷ tỷ, quan tâm sẽ bị loạn, huynh thấy ai song tu hồn quang mà sinh con chưa?”
“Vậy hắn là?” Ánh Vô Địch chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Con của Tần Lạc Âm tỷ tỷ.” Ánh Hiểu Hiểu đáp.
Giờ khắc này, Ánh Vô Địch hóa đá, cảm thấy không thể tưởng tượng được, quay người nhìn về phía Thánh nữ của Đại Mộng Tịnh Thổ ở cách đó không xa, đây chính là nữ thần trong lòng thế hệ tuổi trẻ của các tộc trong vũ trụ, là địch thủ sống chết của Sở Phong, giờ ngay cả con cũng có rồi? !
Y cảm thấy rất khó tin, là thế giới này điên rồi, hay là chính y điên rồi?
Tần Lạc Âm tương đối xấu hổ, nàng đương nhiên biết đối phương đang suy nghĩ gì, Đại Mộng Tịnh Thổ phát thiệp mời màu vàng cho tất cả thiên tài, chỉ bỏ qua một mình Sở Phong, có thể nói hai bên ở thế nước lửa không thể dung hòa.
Nhưng bây giờ, nàng và Sở Phong lại có loại quan hệ này, nếu như truyền về vũ trụ ban đầu, các tộc đều phải trợn mắt hốc mồm, sẽ chấn kinh một hồi mất.
“Ca, đừng nhớ thương nữa, nữ thần đã có con luôn rồi.” Tiểu Loli tóc bạc lẩm bẩm.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Ánh Vô Địch muốn đánh cô nhóc.
Âu Dương Phong bước thiên nga bộ, cười thầm, cuối cùng hắn ta cũng biết, vì sao Ánh Vô Địch luôn thích áp chế muội muội của y, đứa bé đáng chết này đúng là muốn ăn đòn a, từ đầu tới cuối cứ luôn làm ca ca mình nghẹn họng.
“Sở Phong cũng đã có dòng dõi với Tần tiên tử, vậy hắn cùng tỷ của ta...” Lúc nói đến đây, sắc mặt Ánh Vô Địch càng khó coi, cảm thấy đau buồn, cuối cùng gầm hét lên, nói: “Ta muốn giết con buôn người này, lấn nam hiếp nữ, bây giờ cả Tộc Á Tiên chúng ta cũng dám ăn hiếp luôn, Ánh gia ta há lại là hạng người mềm yếu, dám nhục nhã và chiếm lấy tỷ của ta, ta phải cho hắn đẹp mặt!”
“Cữu cữu, người quá nóng nảy, phải tỉnh táo a.” Tiểu Đạo Sĩ đổ thêm dầu vào lửa, hiện tại tên nhóc này chỉ hi vọng Ánh Vô Địch bộc phát, xong đi tìm cha của gã gây phiền phức.
Hiện tại gã khát vọng nhìn thấy nhất là dáng vẻ cha mình sứt đầu mẻ trán, bởi vì gã cảm thấy nhân phẩm của Sở Phong quá xấu, nên chịu các loại hình phạt.
Nói tóm lại, Tiểu Đạo Sĩ mang thù, cho dù là cha ruột, trong lúc nhất thời cũng không thể tiêu tan.