Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1676 - Chương 1676: Thần Chỉ Truyền Thừa Ở Khắp Nơi (1)

Thánh Khư Chương 1676: Thần chỉ truyền thừa ở khắp nơi (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sau đó, Sở Phong lại nói nhỏ với Tần Lạc Âm, câu từ thành khẩn, nói rằng đã để nàng chịu mệt rồi. Đồng thời còn nhắc nhở nàng, nếu như đứa nhỏ này có gì không bình thường, nên sớm bóp chết luôn.

“Ấy, sao lại nói như vậy chứ?!” Tiểu đạo sĩ vẫn luôn vểnh tai nghe ngóng, thế nhưng nghe thấy lại khiến gã tức giận không thôi, hận đến không kìm được.

“Tiểu tử, ta biết xuất thân của ngươi không tầm thường, mấy thứ cổ hoàng cùng thánh địa lớn mạnh nhất của các người đều bị tiêu diệt nên mới có thể lấy ra được một lá bùa đen từ trong cấm địa, nhưng mấy người đó lại đưa nó cho ngươi, điều này ắt phải có đạo lý riêng của nó. Nếu ngươi đã bất phàm như vậy thì hãy bảo vệ tốt mẫu thân ngươi!”

Sở Phong nói xong đã tiến vào trong cối xay đá, muốn đi vào con đường mà thần minh đã đi qua ở tuổi xế chiều.

“Kẹt kẹt!”

Cho dù chỉ là một luồng ánh sáng linh hồn tiến vào thì cối xay cũng phát ra âm thanh, giống như đang nghiền ép một vật cứng nào đó, trong nháy mắt đã bao trùm Sở Phong ở bên trong.

“Sở Phong!”

Mấy người ở lại đều gọi lớn.

Bởi vì hình như bọn họ nhìn thấy cảnh ánh sáng linh hồn của Sở Phong đang bị chia năm xẻ bảy.

“Cha!” Tiểu đạo sĩ lại gọi càng thảm thiết, kêu đến tê tâm liệt phế.

Chỉ có điều, sau khi mấy luồng ánh sáng trên cơ thể Sở Phong chớp tắt thì ánh sáng linh hồn của hắn đã trùng tu lại, lại lần nữa xuất hiện.

Thế nhưng nguy cơ cũng không có giải trừ, cối xay đá vẫn nặng nề nghiền ép, chính thức bắt đầu ầm ầm chuyển động, muốn hoàn toàn nuốt sống hắn.

“Sở Phong, phải sống a!” Những người khác đều kêu lớn.

Tiểu đạo sĩ lại càng gào đến xé gan xé phổi: “Cha... Ngươi còn chưa có lập di chúc đâu, chí bảo nhà chúng ta để ở chỗ nào a?!”

“Ngươi! Cái đứa con bất hiếu này!” Sở Phong tức đến mức suýt nữa đã xông ra khỏi cối xay, quay lại mà đánh gã một trận.

Thế nhưng, một luồng ánh sáng trong cối xay liền lóe lên, trực tiếp nuốt trọn hắn, vô tình mà nghiền ép.

Sở Phong quả thực muốn quay lại đánh cho tiểu đạo sĩ một trận, lúc nãy hắn còn có chút cảm động khi nghe thấy con trai mình kêu gào đến tê tâm liệt phế đó.

Nhưng ai mà ngờ được tên nhóc kia kêu khóc là thật, thế nhưng nội dung lại là trách hắn chưa có lập di chúc đã vội vã đi chịu chết! Thực khiến hắn muốn tẩn đứa con trai này!

Một mảng lớn ánh sáng rơi rụng, Sở Phong kéo thân mình tiến vào trong hai cối xay đá khổng lồ, cả thân hình của hắn bị kẹp ở giữa.

Răng rắc!

Hắn nghe thấy âm thanh linh hồn của bản thân đang vỡ vụn, âm thanh nứt rách như đâm vào trong tai, quả thực đau đớn không thể tả. Đây chính là quá trình linh thể bị xé thành mảnh vụn, đang sống sờ sờ liền bị xé rách cũng tương đương với ngũ mã phanh thây.

Sở Phong nhịn không được kêu to một tiếng, ánh sáng linh hồn trong nháy mắt xao động, khó có thể chịu được. Trong lòng Sở Phong âm thầm kêu khổ, không ngờ rằng khi không mang hộp đá theo bên người thì hắn lại phải trải qua gian khổ đáng sợ như thế.

Hắn ý thức được hộp đá kia còn kinh người hơn so với những gì bản thân tưởng tượng, không chỉ có khả năng ngăn chở sức mạnh của cối xay đá luân hồi, mà thứ được gọi là lá bùa kia, tuy rằng vô cùng thần bí và cường đại, thế nhưng vẫn kém một chút.

Chẳng qua Sở Phong cũng không quá lo lắng, ánh sáng linh hồn của hắn đang ngưng tụ, được hoa văn của những lá bùa trong cơ thể cưỡng chế tụ lại với nhau, ngăn cản lực nghiền ép của cối xay đá.

Nhưng sắc mặt những người ở bên ngoài đều thay đổi, bọn họ nghe thấy tiếng Sở Phong thét lên, sau đó liền không còn động tĩnh giãy dụa gì nữa, cũng không nghe thấy âm thanh của Sở Phong.

Chỉ có duy nhất âm thanh cối xay đá chuyển động, phát ra sự tang thương dãi dầu của năm tháng đằng đẵng, từ xưa đến nay đều như vậy.

“Sở Phong, ngươi làm sao vậy?” Người bên ngoài gào to.

Nhưng Sở Phong đã không còn tâm trạng gì mà để ý những điều này, ánh sáng linh hồn của hắn đang chớp lóe không ngừng. Sau khi bị nghiền thành mảnh vụn lại nhanh chóng tổ hợp lại, quá trình này đã diễn ra cả mười mấy lần, năng lượng tinh thần của hắn suýt nữa đã tan vỡ.

Đây chính là sức mạnh luân hồi, cũng là uy lực của cối xay đá, bất luận anh hùng cái thế nào đến nơi này cũng sẽ bị “cách thức hóa”, bị tiêu diệt rất nhiều thứ bên trong ánh sáng linh hồn.

Sở Phong cảm nhận được cái này có tác dụng gần giống với cối xay đá bên trong tử thành Quang Minh, chẳng lẽ nơi đây cũng có con đường luân hồi?

Hắn âm thầm cảm thán, trước đây có hộp đá kia quả thực hạnh phúc nhường nào, không cần sợ loại sức mạnh hủy diệt này!

“Ngay cả thần minh của thế giới này cũng bị nghiền nát, cối xay này thực đáng sợ!”

Đồng thời Sở Phong cũng thán phục, lá bùa trên người của tiểu đạo sĩ quả nhiên có lai lịch nghịch thiên, lại có thể giúp hắn không bị cách thức hóa ở trong luân hồi, cũng không bị mất đi trí nhớ, hơn nữa ánh sáng của lá bùa còn đang ngăn cản loại năng lượng đáng sợ kia.

“Cường giả trên đời liên thủ, mấy vương triều cổ và thánh địa lớn mạnh nhất đều cùng nhau tấn công cái gọi là cấm địa đệ nhất, mãi đến khi mấy đạo thống kia bị tiêu diệt mới có người mang ra từ trỏng một lá bùa đen, thứ này quả nhiên có lai lịch không tầm thường, lại có huyền cơ khiến thế gian phải khiếp sợ, quả thực là sự tồn tại khủng bố.”

Sở Phong không chú ý đến Hồn Chuông chẳng hề có thiệt hại gì, chỉ thu nhỏ lại thành cỡ một hạt giống, cứ như thế mà ẩn hiện bên trong ánh sáng linh hồn của hắn.

Hắn đã sớm có dự cảm đây chính là đồ vật bên trong hộp đá, bởi vậy cũng phải siêu cấp bất phàm mới đúng. Mà hiện tại đã chứng thực dự cảm của hắn là chính xác.

Đả Thần Tiên mà hắn lấy được từ trong tay La Thế Vinh của Thiên Thần Cung đã hóa thành tro bụi từ lâu, không còn tồn tại.

Sở Phong âm thầm gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ.

Sau khi hắn bị nghiền ép mấy chục lần, năng lượng tinh thần và ánh sáng linh hồn hết tan vỡ lại được trùng tu, cuối cùng cũng đã xuyên qua cối xay, đến trước một cánh cửa ánh sáng.

Vụt!

Sở Phong lập tức bị hút vào trong, biến mất ở thế giới này.

Cánh cửa ánh sáng mang theo sắc vàng nhạt rất nhu hòa, thông đạo bên trong cũng không quá dài, giống như một con đường huyền quan vậy.

Xoạt một tiếng, Sở Phong nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, xuất hiện ở trong một mảnh không gian.

Hắn đi đến một vùng đất không tên, đây là một thế giới hoàn toàn mới sao?

Phóng mắt ra nhìn, chỉ thấy thế giới này có chút mù mịt, làm mơ hồ hai mắt của hắn.

“Đây là... dương khí?!” Sở Phong kinh hãi, thứ gọi là mù mịt mơ hồ kia không phải do sương mù gây ra, mà chính là ánh sáng nhiệt lượng sinh ra từ mặt đất, là dương khí cuồn cuồn đang bốc hơi!

Ở nơi này, Sở Phong có cảm giác hồn thể gần như bị thiêu đốt, chuyện này khiến hắn nhíu mày, sau đó âm thầm thở dài một tiếng.

Đúng như lời của tiểu đạo sĩ đã nói, bất luận là cao nguyên Hung Thú hay là vũ trụ ban đầu của tiểu đạo sĩ, cho dù là dương khí vô cùng dày đặc thì cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Mà dương khí ở nơi này ít nhất cũng dồi dào hơn cao nguyên Hung Thú nhiều lắm.

Bình Luận (0)
Comment