Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nửa năm qua, số lần bọn hắn vận dụng dị thuật không nhiều, nhất là Sở Phong và cóc Âu Dương, hai người bọn hắn hầu như không có sử dụng.
Bởi vì dựa vào tình huống mà bọn hắn tìm hiểu được, kể cả người đã độ kiếp ba lần, nếu như trong vòng một năm lại độ kiếp lần nữa thì sấm sét sẽ mạnh hơn không chỉ là mười lần!
Nếu nói theo quan niệm số mệnh thì cái này chính là lời cảnh cáo của phía trên, giết chóc liên tục, ảnh hưởng đến hòa bình của vũ trụ thì sẽ phải tiếp nhận trừng phạt có tính hủy diệt!
Nếu như Sở Phong có cơ thể máu thịt, cho dù thiên kiếp có khủng bố cỡ nào thì hắn cũng không cần quá lo lắng. Thế nhưng hoàn cảnh lúc này lại không giống, hiện tại hắn chỉ có hồn thể, thực sự không dám liều mạng.
Nếu như tự đại mù quáng thì chỉ có thể tự tìm đường chết!
Tần Lạc Âm đi qua đi lại quan sát nơi này, nói: “Cối xay có nhiều vết máu, bao nhiêu năm cũng đều không khô cạn, lại còn phát ra sắc đỏ óng ánh, thực khiến cho người ta hãi hùng. Đây có lẽ chính là huyết dịch của thần minh.”
“Những thần minh đi con đường này, cuối cùng đều đã đi đến nơi nào?” Ánh Vô Địch nhíu mày lên tiếng.
Thần minh ở thế giới này, những ngày tháng khi tuổi già sức yếu tương đối thê thảm, khi thanh xuân phơi phới thì uy chấn thiên hạ, thế nhưng hoàn cảnh lúc tuổi già lại quá đáng sợ, đều chỉ có thể đi tha hương.
Đây là một thần lộ!
Không nghi ngờ gì nữa, trên con đường này nhất định có đồ vật không thể lường được, vốn dĩ bọn họ đến nơi này cũng là muốn mở mang một chút.
“Cha, ngươi có muốn tiến vào trong cối xay, tự mình nghiền ép một phen hay không?” Tiểu đạo sĩ mở miệng, gã rất muốn nhắc lại vấn đề tranh thủ lập di chúc sớm một chút.
Kết quả liền bị Sở Phong lườm một cái khiến gã lập tức ngậm miệng, không dám nói nhiều cái gì nữa.
“Ngươi chớ làm loạn.” Ánh Trích Tiên nhắc nhở Sở Phong.
Từ khi mấy người bọn họ biết Sở Phong từng chạy đến con đường luân hồi mà chơi đùa liền cảm thấy vô cùng kinh hãi trước loại thái độ xằng bậy này của hắn, sợ hiện tại hắn lại muốn như thiêu thân lao đi tìm chết.
Nhất là Tần Lạc Âm, càng nghĩ đến mấy chuyện liên quan luân hồi cùng luyện ngục thì nàng lại càng cảm thấy mất tự nhiên, nhìn thoáng qua tiểu đạo sĩ một cái, cảm giác nơi kia cũng quá hỗn loạn.
Tiểu đạo sĩ liền lên tiếng: “Nói theo một loại ý nghĩa nào đó thì cũng chỉ có cha ta mới có năng lực vượt qua cối xay sinh tử này. Lão cha này đã từng không biết xấu hổ mà hưởng dụng vật tế cùng với tượng đất, trên người con có ánh sáng của mấy tấm bùa đó, có thể che chở linh hồn, yên tâm vượt qua luân hồi.”
Tiểu đạo sĩ cảm thấy cối xay ở nơi này có chút tương tự với cối xay của luân hồi, vượt qua nơi này có thể là một loại tân sinh, là một vùng đất hoàn toàn mới.
“Ngươi mong ta khờ khạo xông lên như vậy? Đứa nhỏ ngỗ nghịch này!” Sở Phong liền xách gã qua, vận động cổ tay một chút, ngay sau đó tiểu đạo sĩ lại ăn một trận đòn.
Quần chúng thấy mãi cũng thành quen, hai cha con này quá quái dị. Con trai thì luôn luôn nghĩ cách hố cha, nhưng mà than ôi đạo cao một thước ma cao một trượng (1), người chịu thương vẫn luôn là tiểu đạo sĩ.
(1) Đạo cao một thước ma cao một trượng: Câu này ý chỉ núi cao còn có núi cao hơn, trứng không thể khôn hơn vịt, người bị thiệt vẫn luôn là tiểu đạo sĩ.
“Mẫu thân, ta muốn từ biệt người, đợi sau khi cha này trả lại lá bùa cho ta thì ta sẽ quay trở lại chuyển thế đầu thai lần nữa, thời gian này không cách nào chịu nổi, gọi kẻ thù làm cha thì cũng thôi, nhưng ngày ngày đều bị ăn đánh như vậy, tiểu đạo ta làm sao có thể nhẫn nhịn!”
Một đám người đều cười nhạo, cũng chẳng có ai đồng tình với gã.
Chỉ có Tần Lạc Âm là nhéo lấy lỗ tai của gã, cẩn thận dạy dỗ lại một trận.
Sở Phong đi loanh quanh ở nơi này, hắn vẫn luôn chờ đợi, không có tùy tiện xông vào. Dựa theo tình hình mà bọn hắn tìm hiểu được, những cối xay này ngẫu nhiên sẽ dừng chuyển động, như vậy thì tương đối an toàn hơn một chút.
Bọn họ trông coi ở chỗ này ngót nghét đã nửa năm.
Nếu tính toán thời gian thì bọn họ đã đến thế giới này khoảng một năm rồi, bởi vậy mà đám người Sở Phong và Âu Dương Phong lại có thể không cần kiêng kỵ mà sử dụng dị thuật, cũng không cần lo lắng trừng phạt thiên kiếp mạnh hơn gấp mười lần nữa.
“Không đợi nữa, ta tiến vào xem xét một chút!” Sở Phong quyết đoán.
Hắn biết rõ, cho dù có đợi thêm nữa thì cũng không có kết quả, ngay cả thần minh đều khó mà đợi được loại cơ duyên này thì hắn làm sao có khả năng tình cờ gặp được đây?
Tiểu loli tóc bạc vô cùng rầu rĩ, cô nhóc khẽ nói: “Anh rể, huynh đừng đi tự sát a, cho dù con trai có bất hiếu thì cũng không đến nỗi phải tự vẫn. Còn sống mới là tốt nhất, sau này để tỷ ta sinh cho huynh một đứa nữa!”
Tiểu đạo sĩ: “#@#&*%...”
Gã muốn chửi ầm lên. Chuyện này thì có liên quan cái lông gì? Lão cha này của gã là ai chứ, ai mà không biết a, dựa vào cái gì mà đổ lên đầu gã, cái nồi này gã còn lâu mới cõng!
Ánh Trích Tiên nghe xong sắc mặt cũng đen lại, không chút lưu tình mà đánh cho cô nhóc một trận đau, nàng ta cảm thấy phải quản giáo lại muội muội nhà mình, nếu không thì không biết cô nhóc còn nói ra những lời kinh hãi nhân tâm thế nào nữa.
“Ngươi thực sự muốn đi chịu chết?” Ánh Vô Địch hoài nghi mà nhìn Sở Phong, y cảm thấy hành động này của Sở Phong chẳng khác nào tự sát.
Sở Phong đáp: “Tiểu cữu tử, chúng ta cười một tiếng xóa bỏ cừu oán, nếu như ta gặp bất trắc, sau này ngươi...”
Ánh Vô Địch trừng to mắt, gia hỏa này càng ngày càng kiêu ngạo, trực tiếp gọi y thành tiểu cữu luôn rồi, bởi thế y hung hăng ngắt lời Sở Phong: “Đừng nói nhảm, ngươi cứ yên tâm mà đi đi, đi đường cẩn thận, ta tự biết chăm sóc tỷ tỷ!”
Nghe thế nào cũng không giống lời may mắn.
Sở Phong nghe thế liền đau răng, nói tiếp: “Không phải, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi. Ta muốn nói là, nếu ta thực sự xảy ra chuyện gì, ngươi về sau.. có thể cách xa tỷ tỷ của ngươi một chút?”
Má nó! Ánh Vô Địch lập tức nổi giận đùng đùng, cái tên vô sỉ này quả nhiên hống hách, trong miệng không nói ra được lời nào tốt.
Sở Phong thành khẩn nói: “Tỷ khống (2) là một loại bệnh cần phải trị, ngươi nên đi nhiều nơi một chút, như vậy sẽ phát hiện thế giới này còn biết bao nhiêu thứ tốt đẹp a. Tóm lại, nếu như ta không về được thì ngươi cũng đừng có cả ngày vây quanh tỷ ngươi, cách xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu!”
(2) Tỷ khống: Cuồng chị gái, thái độ yêu thích một cách quá mức.
“Ngươi lập tức biến đi cho ta!” Ánh Vô Địch muốn đánh người, y từ lúc nào trở thành tỷ khống rồi? Mụ nội nó, vốn dĩ y muốn dạy dỗ muội muội Ánh Hiểu Hiểu một trận, thế nhưng lúc này lại càng muốn đập chết cái tên đại ma đầu kia hơn.
“Huynh đệ, chớ mạo hiểm a.” Âu Dương Phong rất lo lắng.
“Không có chuyện gì, ta có dự tính trong lòng.” Sở Phong an ủi nó.