Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong đi dạo, sau đó, hắn phát hiện lúc tới gần cối xay, bên trong hồn quang của hắn có mấy vệt hoa văn phát sáng, oánh oánh lập lòe, trong đó cũng có một sợi ánh sáng màu đen.
Lúc ấy Tiểu Đạo Sĩ liền gấp, nhảy dựng lên, treo trên người Sở Phong, xách cổ áo của hắn lên, tức hổn hển, nói: “Còn nói không dùng đến lá bùa màu đen của ta, đã phản chiếu vào trong cơ thể luôn rồi, tên lừa đảo nhà ngươi, đưa tạo hóa lớn cho ta!”
Trước giờ chưa từng đến nơi này, trên người Sở Phong cũng không có gì khác thường, thế nhưng khoảng cách đến cối xay đá vẫn còn mấy dặm nữa. Trên người hắn ẩn hiện một chút hoa văn, giống như từng gợn sóng lăn tăn đang phát sáng.
“Xuống đây!” Sở Phong kéo lấy tiểu đạo sĩ.
Đối với đứa con trai này, hắn vẫn luôn giữ tâm lý phòng bị, chung quy vẫn sợ vật nhỏ này nổi nóng liền cho hắn một vố. Cho dù hắn đánh qua tiểu tử này vài lần, thế nhưng vẫn luôn hết sức cẩn thận.
“Ma đầu, ngươi đánh lén ta, cướp mất là bùa đen của ta, còn lừa ta là sẽ trả lại. Bây giờ ngươi bị vạch trần rồi, còn cái gì để nói nữa.” Tiểu đạo sĩ đỏ mắt chất vấn.
Thực ra bản thân Sở Phong cũng đang nghi hoặc, hắn quả thực không có sử dụng lá bùa màu đen kia đâu, vẫn luôn cất giữ cùng với hộp đá kia, giấu ở trong tinh không.
“Ngươi nhìn kỹ một chút, ngoài ánh sáng màu đen ra thì còn có ánh sáng màu bạc, màu tím và màu đỏ...” Sở Phong giải thích cho tiểu đạo sĩ.
“Di Đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn, ngươi quả nhiên đủ ác a, rốt cuộc là đánh lén bao nhiêu lần mới thu gom được nhiều như này, đây là đang khoe khoang với tiểu đạo ta đúng không?!” Tiểu đạo sĩ tức muốn giậm chân.
Thế như lúc này tiểu đạo sĩ cũng vô cùng kinh ngạc, gã cho rằng Sở Phong cướp sạch bao nhiêu vị anh tài ngút trời, nguyên bản đều là của cải thiên tôn của nhân kiệt một giới, tất cả đều bị hắn lột sạch bách.
Ngoài ra, tiểu đạo sĩ cũng vô cùng xem thường Sở Phong. Người cha này quá không biết xấu hổ, thất đức đến bốc khói!
Sở Phong rất nghiêm túc mà cam đoan, nói cho tiểu đạo sĩ rằng hắn chỉ cướp sạch qua một mình tiểu đạo sĩ mà thôi, tuyệt đối không có ra tay với những người khác.
“Chao ôi, ta cũng giống với Vô Địch cữu cữu a, vết thương lòng quá đau, tiểu đạo ta đều muốn hộc máu rồi. Làm sao lại có thể xui xẻo như thế?! Ngươi chỉ cướp sạch một người, vì cái gì lại cứ phải nhắm vào ta? Ánh mắt kia của ngươi là sao, chẳng lẽ nhìn ta dễ bắt nạt lắm hả?!”
Tiểu đạo sĩ quả thực giận sôi lên, cực kỳ căm phẫn mà giậm chân. Cho dù sự tình đã qua rồi, thế nhưng gã vẫn không thể chịu nổi.
Sở Phong không có phản ứng lại gã, chỉ cẩn thận suy nghĩ, sau đó hắn liền biết tất cả nguyên nhân. Hắn ngồi song song với tượng đất ở trước động luân hồi, từng tiếp nhận tế bái hương hỏa của là bùa. Lúc đó đã có hoa văn ẩn hiện quấn quanh cổ tay hắn, chính là một đạo hoa văn vừa huyền ảo vừa trong suốt, sau đó hắn đã từng dùng Kim Cương Trác để thay hắn tiếp nhận hương hỏa của lá bùa.
Nhưng hiện tại xem ra, bất luận là Kim Cương Trác hay là bản thân hắn thì đều giống như tượng đất, đều đã hưởng dụng vật tế.
Mà lá bùa màu đen của tiểu đạo sĩ đã từng đốt hiến tế ở nơi đó, chẳng qua bị Sở Phong hạ độc thủ đánh lén, sau khi cướp đi lá bùa liền dập tắt nó.
Mặc dù chỉ đốt có một góc, nhưng suy cho cùng thì cũng là vật tế, đã bị Sở Phong hấp thu một luồng ánh sáng đen.
Sau khi nghe Sở Phong thuật lại loại ẩn tình này, sắc mặt tiểu đạo sĩ liền thay đổi liên tục. Khi nhìn về phía Sở Phong không chỉ là đau buồn mà còn có chút không biết nói gì.
Người cha này cũng quá có năng lực a, dám chạy đến tận cùng con đường luân hồi mà chơi đùa, thế nhưng lại không ngỏm, quả thực là mạng lớn!
Tiểu đạo sĩ có chút nghĩ không ra, cho dù là lão tổ hay đại năng cái thế của một giới, nếu dám đi quấy rầy thì sẽ chết là không thể nghi ngờ. Thế nhưng cái gương mặt non nớt đến quá thể đáng của cha gã là dựa vào cái gì?
Gã vô cùng nghi ngờ trên người Sở Phong có chí bảo, hơn nữa chí bảo này còn là loại vô thượng cấp, có thể chấn nhiếp hết thảy mọi thứ!
Nếu không thì người cha này của gã đã bị nghiền ra bã dưới cối xay ở tử thành Quang Minh rồi, làm sao có thể chạy đến cuối con đường luân hồi mà chơi đùa chứ.
“Cha, ngươi nhìn con đường mà tiến hóa giả chúng ta phải đi xem, cũng quá nguy hiểm rồi, không cẩn thận một chút liền bỏ mạng dọc đường. Tuy rằng ngươi đang tuổi trẻ sức cường, lại còn là độ tuổi thanh xuân hoàng kim, thế nhưng cũng không thể không phòng bị a. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Ngươi vẫn nên sớm lập di chúc một chút. Ta chính là con trai duy nhất của ngươi nha, cha, ngươi định giữ lại cho ta cái gì? Sở gia chúng ta có loại huyền công nào truyền thừa hoặc đạo khí gì đó không? Ngươi nói trước cho ta biết một chút.”
Nửa đoạn trước còn có thể nghe vào, Sở Phong cũng gật đầu không thôi. Thế nhưng nửa đoạn sau quả thực không nuốt nổi, hắn lập tức trừng mắt nhìn qua, nhãi con này quá thiếu đánh!
“Dám nguyền rủa lão tử ngươi?!”
Binh binh bốp bốp!
Sở Phong trực tiếp đánh gã một trận, bên cạnh không hề có ai đứng ra ngăn cản, ngay cả Tần Lạc Âm cũng không có che chở cho gã, chỉ trơ mắt nhìn gã bị ăn đòn. Thậm chí tiểu loli tóc bạc, Ánh Trích Tiên và Âu Dương Phong còn đang vỗ tay khen hay.
Sở Phong đánh gã một trận, vô cùng cẩn thận mà cân nhắc, hắn nghi ngờ đứa con trai này đang hoài nghi và đã đoán ra trên người hắn có chí bảo.
“Dám hố cha, con trai, ngươi còn non và xanh lắm!” Sở Phong cảnh cáo nói.
Âu Dương Phong liền tiến đến, vỗ vai tiểu đạo sĩ mà an ủi: “Cháu ngoan, về sau hiếu thuận một chút, nếu không thì dựa vào hiệu suất của cha ngươi, bây giờ ngươi đã có mẹ hai, mẹ ba, mẹ năm, cách hậu cung còn xa sao? Sau này ngươi sẽ có cả tá huynh đệ tỷ muội, đối thủ cạnh tranh cũng đông đảo đó.”
Tiểu đạo sĩ: “Con trai Quân Đà mau tránh ra cho ta!”
“Ta x!” Âu Dương Phong xắn ống tay áo chuẩn bị chiến đấu.
Mấy người còn lại cũng tiến lên phía trước, sương mù mông lung, đường kính cách một dặm lại có một cối xay nằm ngang ở đó, bị khí hỗn độn bao phủ, chậm rãi chuyển động.
Cho dù cách xa một khoảng thì bọn họ cũng cảm nhận được cảm giác bức bách.
Mà phía sau bọn họ, khắp nơi đồi núi khô héo không có sức sống cũng đang dần trở lên mông lung, bọn họ đã tiến vào khu vực biên giới hỗn độn.
Cối xay rất lớn, được làm cẩu thả bằng đá, rất có quy luật mà chuyển động từ từ. Đừng nói là mấy người bọn họ, cho dù là thần ma tiến vào thì e là cũng bị nghiền thành thịt nát.
“Vô cùng nguy hiểm, dựa vào năng lực hiện tại của chúng ta thì căn bản không có khả năng tiến vào trong cối xay.” Ánh Trích Tiên lên tiếng.