Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chờ khi nơi này bình tĩnh trở lại, Ánh Vô Địch nhìn về phía Sở Phong, còn đang thở mạnh, con mắt vẫn như cũ chứa ánh sáng màu đỏ, không có cách nào xóa bỏ định kiến từ trước, không có cảm giác tốt với tên tỷ phu này.
Dù là Ánh Trích Tiên giáo huấn y, giải thích rõ ràng với y, không có cái gọi là song tu, chỉ là hồn quang liên kết với nhau, cùng nhau tu hành, mà Sở Phong cũng không phải là tỷ phu của y, y vẫn không phục, nuốt không trôi cục tức kia.
Ánh Trích Tiên nghiêm khắc cảnh cáo y, không cho phép y xung đột với Sở Phong, Ánh Vô Địch cũng chỉ đành nhịn một bụng bực bội.
Sau đó, đội ngũ kỳ lạ này lên đường.
Vốn dĩ chỗ Sở Phong vẫn còn máu thần thú, nhưng là xét thấy biểu hiện của Ánh Vô Địch, hắn không có tiêu hao một giọt, mà là liên thủ với Ánh Trích Tiên, thử dùng Thất Bảo Diệu Thuật giúp y rèn luyện hồn quang, mạnh mẽ ép âm khí của y ra ngoài.
Loại đau nhức kịch liệt này tiếp diễn trong thời gian rất lâu, vẫn đang tiến hành trên đường đi, suốt ba tháng thời gian đều nghe tiếng kêu rên của Ánh Vô Địch không ngừng.
Nếu như là máu thần thú thì hai ba ngày là đã có thể kết thúc.
Nhưng Sở Phong lấy cớ là mài giũa Kỳ Lân của Ánh gia, bây giờ nếm trải trong khổ đau, ngày sau mới là người trên người, không cho y máu thần thú.
“Cữu cữu, người thấy ổn không? Vốn là việc có thể giải quyết trong hai ba ngày, cha ta lại giày vò người suốt ba tháng, mà cái này vẫn chưa xong đâu, ta đoán chừng chờ hồn quang của người hoàn toàn luyện thành Thuần Dương, ít nhất phải một năm trở lên. Cái gọi là Thất Bảo Diệu Thuật có nghịch thiên đến đâu cũng phải dựa vào tu vi của người thi pháp, đây là cố tình nấu luyện và tra tấn người đó.”
“Sở Phong, con của ngươi nói ngươi cố ý giày vò ta, đề phòng ta lợi dụng cơ hội thích hợp tìm ngươi gây phiền phức.”
“Ai u đáng giận, cữu cữu, người học khôn rồi, thật đúng là không biết xấu hổ, vậy mà lại đi hãm hại ta?” Không hề nghi ngờ, sau khi Tiểu Đạo Sĩ nhiều lần châm ngòi thổi gió, bắt đầu nếm được quả đắng, bê đá đập chân mình (2).
(2)Bê đá đập chân mình: gậy ông đạp lưng ông.
Phanh phanh phanh...
Gã bị Sở Phong dừng lại đánh một trận.
Âu Dương Phong thò đầu, mở miệng nói với Tiểu Đạo Sĩ: “Cam chịu số phận đi, ai bảo ngươi tự xưng tiểu đạo, mà gọi hắn là đại ma đầu, đây không phải là tìm khắc tinh sao? Đạo cao một thước ma cao một trượng a. Mấu chốt là, cha đánh con là thiên kinh địa nghĩa (3).”
(3)Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên.
Cao nguyên Hung Thú thật sự rất lớn, bọn người Sở Phong phải cuối tháng thứ ba mới tới gần Nguyệt Lượng Thần Thành, nơi mà nữ thần Nguyệt Lượng thống trị, bởi vì Tiểu Đạo Sĩ nói gã có phương pháp bí mật có thể đoạt xác, nội trong ba tháng người ngoài không thể nhìn ra điều gì khác thường, mấy người bọn họ muốn trà trộn vào thành Nguyệt Lượng, gia nhập thần hệ, học dị thuật của vị thần này.
Nhưng mà, vòa ngay ngày đó, Sở Phong cảm thấy áp lực, trong lòng lo sợ.
Cùng lúc đó, Tiểu Đạo Sĩ cũng cảm thấy sợ hãi một trận, hồn quang lấp lánh, đứng ngồi không yên.
“Đi!” Sở Phong ra quyết định trước, liên thủ với Ánh Trích Tiên, thi triển Thất Bảo Diệu Thuật, dẫn theo tất cả mọi người hóa thành một luồng ánh sáng bảy màu, lộng lẫy mà thần thánh, trong phút chốc biến mất ở sâu trong rừng rậm, bỏ trốn mất dạng, không dám vào Nguyệt Lượng Thần Thành.
Thân là tiến hóa giả, bọn họ rất tin tưởng trực giác của mình, đó là một loại giác ngộ nào đó vượt xa cảm giác bình thường, đó là năng lực mà sau khi cấp độ sinh mệnh tăng vọt cũng chưa chắc có thể có được.
Ngày đó, bên trong tòa Nguyệt Lượng Thần Thành, có một mặt bảo kính bay lên không trung, chiếu rọi khắp nơi, trong vòng mấy chục dặm, tất cả phi cầm tẩu thú run lẩy bẩy, tất cả đều nằm sấp trên mặt đất.
Trong chớp mắt chân hồn của tất cả sinh vật đều bị định trụ, có thể thấy rõ ràng.
“Kỳ quái, trong lúc nhất thời tâm huyết dâng trào sao? Không phát hiện chút gì.” Bên trong tòa thần thành truyền tới một thanh âm dễ nghe của nữ tử, ngọt ngào như âm thanh của thiên nhiên.
Nữ thần Nguyệt Lượng khôi phục, tỉnh lại từ trong trạng thái bế quan, trước tiên liền vận dụng Nguyệt Lượng Hồn Kính của mình, thấm nhuần vạn vật, dò xét khu vực mình thống trị.
Mấy ngày sau, ngoài chín trăm ngàn dặm, sau khi mấy người Sở Phong biết tình huống xung quanh của Nguyệt Lượng Thần Thành, đều kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, thật đúng là mạo hiểm.
Dù là có bí thuật của Tiểu Đạo Sĩ, tạm thời chiếm lấy thân thể thích hợp cũng căn bản không hề an toàn, nữ thần Nguyệt Lượng kia quá mạnh mẽ, trong cõi u minh có cảm giác.
“Không thể lừa gạt được thần minh!”
Ngày đó, bọn họ đạt được loại kết luận này, muốn che giấu thần minh, thực sự rất khó khăn, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là thực lực cách biệt nhau quá lớn.
“Kỳ quái, chúng ta chỉ muốn đi học dị thuật , theo lý mà nói không uy hiếp được một vị thần minh, saolại sớm kinh động đến nàng chứ?” Âu Dương Phong lẩm bẩm.
“Chuyến này của chúng ta nhất định là có ý nghĩa phi phàm, nhất là trong chúng ta có nhân vật lớn, tương lai sẽ kinh thiên động địa, tiếp cận một vị thần linh như vầy, có lẽ là nhầm khi nàng đột nhiên thông suốt, cảm ứng được.” Tiểu Đạo Sĩ mở miệng, sau đó chắp hai tay sau lưng, ưỡn ngực, dáng vẻ tự ngạo.
Ẩn ý rất rõ ràng, nhân vật lớn trong tương lai là gã, bởi vì có gã tồn tại, kinh động đến một vị thần minh.
Sở Phong vỗ vỗ đầu vai của gã, nói: “Ừm, con trai à, cố gắng lên, trở thành, ta cũng được nhờ, trở thành cha của nhân vật lớn vô thượng.”
Tiểu Đạo Sĩ bèn nhụt chí, có một cỗ xúc động rất muốn đi đầu thai lại, thoát khỏi người cha khốn kiếp này, bởi vì đi cùng với người nọ, gã cảm thấy thành tựu có lớn cỡ nào, cũng sẽ bị người cha mặt dày này chia hơn phân nửa, chỉ riêng việc tự xưng là cha mình đã khiến cho trong lòng gã đau buồn rồi.
Nửa năm sau, bọn người Sở Phong không chỉ đi ra khỏi cao nguyên Hung Thú, cũng rời khỏi hoang nguyên ở vòng ngoài, đến gần khu vực hỗn độn.
Bọn họ đi tìm cối xay kia, muốn nhìn xem con đường rời khỏi cuối cùng của thần linh ở thế giới này rốt cục có hình dạng gì.
Bọn họ tìm được rất thuận lợi, nơi này không tính là hiểm địa gì, tiếp giáp hỗn độn chính là gò núi hoang vu, là đất đai vô cùng khô cằn.
Phía trước, sương mù hỗn độn lan rộng, tại mảnh đất mông lung kia có một cái cối xay đang chuyển động một cách chậm rãi, tản ra hơi thở vừa cổ xưa vừa tang thương.
Trong lòng Sở Phong nhảy lên, trừ việc quy mô của nó hơi nhỏ hơn thì cái này giống như đúc cối xay bên trong Quang Minh Tử Thành!
“Không có mang hộp đá, lần này có thể thuận lợi đi qua không?” Sở Phong nói thầm, hắn thật sự muốn xông qua cối xay, đi xem xem rốt cuộc mặt sau của con đường thần minh dẫn đến nơi đâu.
Phải biết là vừa đến lúc tuổi già, có không ít thần linh mạnh mẽ nhất thế giới này đều sẽ lựa chọn đi đường này, chắc là trên con đường kia sẽ có không ít vết tích của thần, có đồ tốt!