Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1672 - Chương 1672: Hỗn Loạn Ở Sân Sau Của Sở Gia (1)

Thánh Khư Chương 1672: Hỗn loạn ở sân sau của Sở gia (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Tiểu Loli tóc bạc xoắn xuýt, trong lòng xoay chuyển, cô nhóc cảm thấy thời cơ cũng đã đến rồi, sợ là ca ca của cô sẽ phải nhịn đến nội thương.

“Tỷ phu, nhanh nhanh thả ca muội ra, huynh ấy không sao.”

“Phốc!” Ánh Vô Địch đứng ở nơi đó, không thể động đậy, nhưng là sau khi nghe câu tỷ phu kia hồn huyết bên trong miệng bị phun ra một ngụm nữa.

“Có sát khí, lệ khí trong lòng của hắn nặng hơn rồi!” Sở Phong nghiêm túc nói.

“Nếu huynh còn không buông huynh ấy ra thì sát khí và lệ khí của huynh ấy đủ để đốt cháy chín tầng trời đấy, nhanh lên, đừng nói nhảm, thả ca của muội ra!” Tiểu Loli tóc bạc trợn trắng mắt.

Vẻ mặt Sở Phong trịnh trọng, nói: “Không được, trạng thái này của hắn rất nguy hiểm, trước tiên cần phải phong ấn, sau đó trị tận gốc, nếu không ta nghi là hắn sẽ không nhận lục thân (1), giết người một nhà!”

(1)Không nhận lục thân: mất hết tính người, không còn biết đến tình cảm đối với sáu mối quan hệ thân nhất đời người.

Lúc này, Âu Dương Phong hoài nghi, có khi nào Sở Phong đã cảm giác được, thế là thừa cơ giả ngu, mượn cơ hội này chỉnh cậu em vợ của hắn?

Hắn ta quá quen Sở Phong, hiểu bản tính của hắn sâu sắc, sau đó hắn ta càng nhìn càng cảm thấy, Sở Phong đang chơi khăm cậu em vợ của hắn!

“Đậu xanh, đủ hung ác!” Âu Dương Phong trợn mắt hốc mồm.

Lúc này, Tiểu Đạo Sĩ cũng hồ nghi, gã cảm thấy người cha này rất âm hiểm, có lẽ bây giờ đã đoán được tất cả sự việc, đang cố ý giày vò.

Tiểu Đạo Sĩ càng chắc chắn hơn, người cha này lòng dạ đen tối da mặt lại dày, không phải loại tốt lành gì!

Dưới yêu cầu của tiểu Loli tóc bạc, Sở Phong vẫn đang do dự xem có mở ra cấm chế của Ánh Vô Địch hay không, một bộ dạng rất nghiêm túc và thận trọng.

“Buông Vô Địch ra đi.” Ánh Trích Tiên mở miệng.

Đương nhiên Sở Phong không có cách nào, nhanh chóng ra tay buông Ánh Vô Địch ra.

“Sở đại ma đầu, ta liều mạng với ngươi!” Ngay khi có thể hoạt động trở lại, Ánh Vô Địch ra tay trước, quả quyết đánh ra tám chùm sáng, bao phủ Sở Phong.

“Sưu!”

Nhưng mà Ánh Sáng Âm Dương của Sở Phong càng nhanh, đánh trúng Ánh Vô Địch trước, ổn định y lại, rõ ràng là đã chuẩn bị từ sớm, ra tay sớm.

“Ta là tỷ phu của ngươi, người một nhà, đừng hiểu lầm!” Sở Phong nói nhỏ, rất nghiêm túc giải thích với Ánh Vô Địch.

Cho dù là Ánh Trích Tiên cũng mây trôi nước chảy như thế, không xem trọng cái gì, bây giờ cũng không nhịn được trợn trắng mắt, cảnh cáo Sở Phong đừng nói lung tung.

Nhưng mà, lực sát thương của lời này đối với Ánh Vô Địch khá lớn, tên ma đầu này đang muốn phát ra khí chất vương bá hay sao? Trần trụi chấn nhiếp y, lẽ nào lại như vậy.

Sau đó, trước mắt y hoàn toàn biến thành màu đen, hồn huyết phun ra như bão tố!

Lúc này, Ánh Trích Tiên và Ánh Hiểu Hiểu đều nhanh chóng tiến lên, chữa thương giúp y, đuổi Sở Phong đi.

Âu Dương Phong thò đầu ra nhìn, liếc qua Tiểu Đạo Sĩ, nói: “Đại chất tử, ta đến kiểm tra ngươi một chút, làm một đề suy diễn thuật số. Ân, đề này chính là, chứng thực giờ phút này diện tích bóng ma tâm lý của Ánh Vô Địch lớn đến bao nhiêu.”

“Đơn giản!” Tiểu Đạo Sĩ hoàn toàn bình tĩnh, trực tiếp bĩu môi.

Bọn họ không coi ai ra gì, ở đó chứng thực và giải đáp.

“Lúc hắn nhìn cha ta từ xa lần lượt phun ra ba ngụm hồn huyết, lúc giao lưu với dì nhỏ của ta phun ra hai ngụm hồn huyết, khi nói chuyện thân thiết với ta thì phun ra ba ngụm hồn huyết, cuối cùng sau khi nói chuyện với cha ta lại phun ra ba ngụm hồn huyết, trước sau cộng lại có mười một ngụm hồn huyết. Một ngụm hồn huyết một luồn hồn quang, tính ra hắn đã mất đi mười một luồng hồn quang, đương nhiên trong lòng sẽ ảm đạm, cũng chính là cái gọi là bóng ma, đây là nguyên nhân mà hồn quang yếu đi, sau khi tính toán, diện tích bóng ma của y là...”

Tiểu Đạo Sĩ dừng tính, tính được diện tích chính xác nỗi ám ảnh trong lòng của Ánh Vô Địch, bất kể có chuẩn xác hay không, nhưng trông bộ dạng dường như rất có đạo lý.

Ánh Vô Địch nghe vào trong tai, vậy mà thật sự giận sôi lên, không nhịn được mà phun ra một ngụm hồn huyết.

“Cữu cữu, người thật là không tử tế, ta vừa mới tính toán xong, người đã cố ý ói máu, sửa đổi trị số cũ, còn khiến cho ta phải tính toán một lần nữa.”

Ánh Vô Địch giãy dụa, muốn đi liều mạng với hai cha con kia, sở đại ma đầu lấn nam khinh nữ còn chưa tính, đứa con này của hắn cũng không phải hàng tốt, quá vô lại.

Âu Dương Phong liếc mắt nhìn nhìn Tiểu Đạo Sĩ, gật đầu không ngừng, nói: “Không thể nghi ngờ, chắc chắn ngươi là con ruột của Sở Phong, ngay cả cái thuộc tính thất đức này cũng giống như đúc, nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, học vấn gia đình uyên thâm!”

“Cha, con cho người biết nguyên nhân thực sự mà cữu cữu hận người, ông ấy là tên cuồng tỷ tỷ, thích Nhị nương của con!”

Tiểu Đạo Sĩ mở miệng, nói cho Sở Phong cái gọi là chân tướng.

Trong tích tắc, trong mắt Sở Phong bắn ra thần quang, hắn cũng cảm thấy khá choáng, gặp phải thứ em vợ gì đây, việc này cũng được sao?

Sau đó hắn liền chen thẳng qua, vô cùng cảnh giác, cản Ánh Trích Tiên và Ánh Hiểu Hiểu ở sau người, tiến hành cái gọi là bảo hộ.

Sắc mặt Ánh Vô Địch đen đến dọa người, cả người đều đang co rút, một đời anh danh của y đã bị muội muội và Tiểu Đạo Sĩ kia cùng nhau phá hoại hết sạch, y chỉ là có mối quan hệ tốt với tỷ tỷ mà thôi, sao lại thành kẻ cuồng tỷ tỷ rồi?

Y biết bệnh căn ở đâu rồi, ngày thường nói chuyện với tỷ tỷ, tương đối mềm nhẹ, nhưng đứa muội muội Lotita kia khiến cho người ta quá nhọc lòng, y thường xuyên trấn áp.

Vì vậy, việc này rơi vào trong mắt Ánh Hiểu Hiểu liền trở thành cái gọi là... Cuồng tỷ tỷ? !

Sắc mặt Tiểu Đạo Sĩ lạnh nhạt, nhưng mà lại âm thầm mở miệng, giao lưu với Ánh Vô Địch, nói: “Cữu cữu, theo ta được biết, kỳ thật người cũng có thể gọi cha ta là muội phu!”

Ánh Vô Địch lại đau tim, suýt chút nhảy dựng lên, bị tên Tiểu Đạo Sĩ này châm lửa giận lên, cả người đều cháy lên, hồn quang sôi trào!

Sau đó, y liền thấy Sở Phong quả quyết xuất thủ, xách Tiểu Đạo Sĩ kia, xoay tay đánh cái mông của nó, hung hăng mà đánh!

Bởi vì, lúc Sở Phong nhìn thấy Tiểu Đạo Sĩ quay mặt về phía Ánh Vô Địch, hồn quang lấp lánh không ngừng, chắc chắn là đang truyền âm trong bóng tối, nhất định không có ấp ủ ý tốt gì.

“Ngươi cái tên đại ma đầu này, dựa vào đâu đánh ta?” Tiểu Đạo Sĩ không phục.

“Ta là đại ma đầu, ngươi là Tiểu Đạo Sĩ, bởi vì cái gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng, ta nên đánh ngươi!” Sở Phong dừng đánh đòn.

“Ai u, đây là cái lý do khốn kiếp gì, dù ngươi là cha ta, ta cũng không phục!” Tiểu Đạo Sĩ không cam lòng.

“Ngươi nói đúng, chỉ bằng ta là cha ngươi, nhìn ngươi không vừa mắt là đánh ngươi, để ta xem ngươi còn dám quạt gió thổi lửa nữa không?” Sở Phong đánh gã.

“Mẹ ơi, người có quan tâm hay không, người mà mặc kệ là con thật sự không nhịn được phải... Phòng vệ chính đáng đó!” Tiểu Đạo Sĩ ôm đầu hô.

Cuối cùng, vẫn là Tần Lạc Âm tiến lên níu lấy lỗ tai của gã, trực tiếp xách đi.

Bình Luận (0)
Comment