Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1683 - Chương 1683: Tình Này Mãi Mãi Thành Hồi Ức (3)

Thánh Khư Chương 1683: Tình này mãi mãi thành hồi ức (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Hửm?!” Sở Phong lộ ra kinh hỉ, đây là tiếp diễn của Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật, là một bước tiếp theo của thôi diễn, rõ ràng là những người này đã phát hiện ra thôi diễn trong rừng đá, sau đó tiếp tục ở đây.

Khi bọn họ tiến vào hỗn độn thì đã có một số người bị thương nặng, đi đến nơi này đã là sức cùng lực kiệt, không có cách nào tiếp tục cuộc hành trình. Bởi vậy bọn họ mới thôi diễn ở nơi này, cùng nhau phát triển dị thuật kia.

Chỉ cần nhìn về mấy trăm bộ thi thể thần linh, có thể thấy được người tham dự công trình thôi diễn này nhiều cỡ nào!

Sở Phong cẩn thận nghiên cứu, mất mấy ngày đêm mới xem xong toàn bộ. Kết luận của thần minh nơi này đưa ra khá hoàn thiện, ít nhất có thể thi triển.

Cái này sẽ không tạo thành tổn thương cho chính mình!

Lục Đạo Thời Quang Thuật, bọn họ không khôi phục được nguyên vẹn.

Thế nhưng Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật mà chúng thần cùng thôi diễn ra đã có kết quả rất khả quan, có thể nói là tương đối hoàn thiện.

Giờ phút này, Sở Phong vô cùng kích động và vui vẻ, hắn muốn bắt tay vào thử nghiệm, từng bước từng bước đem ánh sáng linh hồn chia thành sáu mảnh, mỗi mảnh đều thi triển một loại dị thuật.

Sáu dị thuật lần lượt chiếm lấy từng đạo ánh sáng linh hồn, sau đó bắt đầu thôi động. Trong chớp mắt, sáu đạo ánh sáng linh hồn liền xoay chuyển, giống như tiếng tụng kinh, lại giống như chuyển kinh đồng, tản mạn ra uy áp khủng bố.

Đáng tiếc nơi này không có đối tượng để thí nghiệm, bởi vậy không có cách nào tính đoán mức độ cướp đoạt hạt thần tính và vật chất đạo tổ từ con mồi.

Sở Phong cũng không dám thi triển với những bộ thần thi kia, bởi vì vật chất màu xám bên trong những thi thể quá đáng sợ, có khả năng ăn mòn ánh sáng linh hồn, hắn né tránh còn không kịp nữa là.

Dựa theo những gì chư thần nói đến trong thôi diễn, Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật có thể tước đoạt đến tám mươi phần trăm hạt thần tính, mà khả năng hấp thu vật chất đạo tổ cũng tăng lên rất nhiều.

Trên thực tế, điểm mạnh nhất của dị thuật thần cấp chính là có thể hấp thu vật chất đạo tổ, đây là điểm khác nhau căn bản nhất với dị thuật trung cấp, cao cấp và siêu cấp.

Đáng tiếc, cho dù là Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật mà chư thần thôi diễn thì cũng không cách nào định lượng vật chất đạo tổ, cũng không có nói rõ mỗi lần có thể hấp thu bao nhiêu.

Vật chất đạo tổ là thứ mà ngay cả thần minh cũng nhìn không thấy sờ không đến, chỉ có thể cảm giác được sự tồn tại của nó.

Dựa theo ghi chép, chỉ có Lục Đạo Thời Quang Thuật chân chính mới có thể định lượng được vật chất đạo tổ.

Keng keng keng!

Sở Phong lại vận chuyển Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật lần nữa, tiếp tục tước đoạt nhiều dương khí hơn, dương khí tiến vào trong ánh sáng linh hồn khiến hắn cảm thấy ấm áp hẳn lên, đồng thời nó cũng đang tẩm bổ tinh thần thể.

Sáu mảnh ánh sáng linh hồn chuyển động giống như sáu loại kiếm quang đang nổi lên, lại giống như chuyển kinh đồng đang xoay chuyển, vô cùng thần bí, tràn ngập chấn động của năng lượng tinh thần, đáng sợ cực kỳ.

“Không thể gọi là Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật, bằng không một khi hô lên thì cao nguyên Hung Thú sẽ biết chuyện gì xảy ra, ngộ nhỡ lại bị những đại năng dương gian biết đến thì khẳng định sẽ dẫn đến họa sát thân.”

Thế là Sở Phong quyết định đặt cho nó một cái tên mới.

Hắn đi lại quan sát nơi này, phát hiện rất nhiều thần minh trước khi chết đều lưu lại di ngôn, có than vãn thiên địa tàn khốc, con đường tiến hóa bị chặn đứt.

Có người lại thề thốt, nếu có kiếp sau, y nhất định sẽ lập kế hoạch con đường tu hành mới, phá vỡ số mệnh, giết vào dương gian để đòi lời giải thích.

Có rất nhiều thần linh chỉ giống như người bình thường mà thương cảm, tiếc nuối vì đã để vụt mất một số người quan trọng trong nhân sinh, có người lại mất ái nhân, có những đôi thanh mai trúc mã không đủ dũng cảm tiến đến với nhau, có người trong hoạn nạn kết thành bằng hữu, đáng tiếc sau khi bọn họ trở thành thần thì những người quan trọng kia đều đã không còn.

Đồng thời Sở Phong cũng chú ý đến một số thần minh, tuổi tác càng về già lại càng tin tưởng vào quan niệm số mệnh, hoài nghi thứ gọi là tiến hóa.

“Lúc đầu có bao nhiêu vui sướng thì về sau có bấy nhiêu bi thương cùng nước mắt.”

“Tuổi nhỏ buông thả tuổi già bi thương, cô đơn lẻ bóng, nâng mắt nhìn cũng chỉ có một màn bi kịch trong lòng.”

Sở Phong ngạc nhiên, những thần minh này sao lại giống người thường như vậy, những giây phút cuối cùng đều mang theo ưu sầu mà mất đi, không giống với thần linh cao cao tại thượng lạnh lùng vô tình mà người ta thường đồn đại.

Cuối cùng hắn liền tỉ mỉ nghĩ lại, nhìn thật kỹ những dòng di ngôn mà những thần minh lưu lại, sau đó trực tiếp dùng Tiểu Lục Đạo Thời Quang thuật khắc lên một cái tên mới: Tình này mãi mãi thành hồi ức.

Bởi vì hắn cảm thấy tâm tình của chúng thần nơi đây đều na ná giống nhau.

Chỉ là nếu để người khác biết, chắc hẳn đều cạn lời. Nếu Âu Dương Phong mà ở đây thì khẳng định sẽ bô bô cái mỏ mà nói: “Đậu xanh cái danh tự tức cảnh sinh tình, chỉ là lúc đó đã ngơ ngẩn.”

“Không đúng, phải trở về!” Sở Phong giật mình, hắn bỗng nhiên nhận thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Hắn đã ở trong thế giới này mấy ngày đêm, vậy thì tương đương với bao nhiêu năm bên ngoài cao nguyên Hung Thú?

“Hỏng bét!” Sở Phong hận không thể mọc cánh trực tiếp quay về trong nháy mắt.

Nhất định phải biết, Đại Mộng Tịnh Thổ có cách nói như thế này: một đêm ngộ đạo trăm năm. Hiện tại không phải mấy trăm năm đã trôi qua rồi đi?!

Sở Phong quả thực gấp muốn hỏng rồi, tâm trạng nôn nóng vô cùng, bởi vì dòng chảy thời gian trên cao nguyên Hung Thú khác với thế giới bên ngoài, vô cùng khủng bố!

“Ta hy vọng tính toán của Đại Mộng Tịnh Thổ có sai sót!” Hắn chỉ cầu nguyện như vậy, nếu không thì rắc rối lớn.

Một đêm của Đại Mộng Tịnh Thổ, một trăm năm của cao nguyên Hung Thú, đây là khái niệm gì a?

Hắn ở ngoại giới này đã khoảng bảy tám ngày đêm, chẳng lẽ thời gian ở cao nguyên hung thú đã trôi qua bảy tám trăm năm?!

Sắc mặt Sở Phong đều có chút tái rồi.

Quan trọng nhất chính là, nếu dựa theo tốc độ dòng chảy thời gian này mà tính toán thì mấy người Ánh Trích Tiên và Tần Lạc Âm, mặc kệ là còn sống hay đã chết thì khẳng định đã không còn ở cao nguyên Hung Thú nữa.

Bảy tám ngày qua đi, thử luyện khẳng định cũng tính là kết thúc, nếu như Đại Mộng Tịnh Thổ phát hiện cơ thể của hắn không thể động đậy thì sẽ không cho rằng hắn đã chết đấy chứ?

Nếu như đem hắn chôn thì không tính làm gì, nhưng nếu trực tiếp hỏa táng... Sở Phong nghĩ đến đây mà trong lòng phát lạnh, nếu thời gian dài không khôi phục thì thân thể của hắn cũng chẳng khác gì một cỗ thi thể, có khả năng sẽ phát sinh một số chuyện.

“Bình tĩnh, không thể nôn nóng. Tám trăm năm qua đi trên cao nguyên Hung Thú thì ở Đại Mộng Tịnh Thổ cũng chỉ có tám ngày trôi qua thôi, cái gì phát sinh thì đều phát sinh rồi.”

Bình Luận (0)
Comment