Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong để bản thân trấn định lại, miễn cho tự mình làm rối tung lên.
Ở nơi này lĩnh ngộ được Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật, hắn còn chưa có cẩn thận vơ vét một phen đâu. Cho dù phải nhanh chóng lên đường thì cũng không cần nhất thới vội vã, hắn còn muốn mang một chút “đặc sản vùng miền” mang về.
Nhưng mà nơi đây ngoại trừ thi thể của thần thì vẫn là thi thể của thần, hơn nữa đều hàm chứa vật chất quỷ dị màu xám, lẽ nào hắn lại mang những thi hài bị ô nhiễm này trở về? Kỳ cục không hà!
Mấy trăm bộ thần thi này cũng phải lưu lại chút gì đó chứ, đồ vật tùy thân chưa chắc đã hư hại toàn bộ đâu.
Sở Phong kiên nhẫn tìm kiếm. Hừ hừ, áo giáp sứt mẻ? Cắt thành mười tám đoạn thiết kiếm là được, đại cung mục nát... Đồ vật này nọ quả thực không thiếu, tất cả đã từng là thần khí, nhưng khi trải qua nghiền ép của cối xay đá thì đã bị hỏng gần hết, đã mất đi linh tính từ lâu.
Nhất là những đồ vật bị vật chất quỷ dị bám lên dày đặc tụ lại không tan, những thứ này căn bản không thể mang đi.
Sở Phong thực sự không dám dùng hồn quang di chuyển thi thể, bởi lẽ tính ăn mòn của vật chất quỷ dị quá mạnh, ngay cả thần đều gặp họa, thứ này tuyệt đối không phải là vật mà cảnh giới tiến hóa của hắn có thể đối kháng.
Hắn sử dụng nham thạch và bùn đất để lật qua lật lại những tàn thi kia.
“Ta như vậy cũng coi như là một loại kiểm tra thi thể sao?”
Đáng tiếc, một khi đã trải qua nghiền ép của cối xay đá, cho dù là binh khí mà thần minh luyện chế thì cũng đều nát đến không ra hình dáng ban đầu, có thể mang đi một bộ phần binh khí khiếm khuyết đã là không tệ rồi.
Roạt roạt...
Nham thạch đang tan chảy, một số thần thi đang tràn ra chất lỏng có tính ăn mòn cực mạnh.
Sở Phong dùng các loại công cụ nham thạch để tìm kiếm hơn ba trăm bộ thi thể nhưng cũng không thu hoạch được cái gì, binh khí sứt mẻ còn sót lại đều bị vật chất màu xám kia bao phủ, gặm nhấm đến lợi hại.
“A?!”
Rốt cuộc, khi hắn lật đến hơn bốn trăm bộ thi thể liền nhìn thấy một thứ quỷ dị, vật kia có hình dáng như một đám sương mù, nhưng nhìn kỹ thì lại là kim loại có sương mù bao quanh.
Ngoài ra khi đào vật này ra từ trên thần thi thì nó lại tự động tách khỏi vật chất màu xám, không có bị thứ kia bám lên.
Đây là một Thanh Bì hồ lô (1) chỉ lớn bằng ngón tay cái, vô cùng nhỏ xinh, toàn thân màu xanh mướt, hơn nữa còn mang theo tiên thiên tinh khí nồng đậm.
(1)Thanh Bì hồ lô: Thanh là màu xanh, bì là vỏ, suy ra đây chính là quả hồ lô vỏ xanh!
Nơi này tử khí lượn lờ, vật chất quỷ dị dày đặc, vậy mà một bình hồ lô nho nhỏ lại có sức sống bừng bừng như thế, điều này quả nhiên rất kỳ lạ.
Sở Phong đưa nó đến chỗ an toàn liền cẩn thận đánh giá, sau đó con ngươi không kìm được co rụt lại, hai mắt liền triển khai Hỏa Nhãn Kim Tinh, phát ra thần quang mà nhìn chằm chằm hô lô nho nhỏ.
“Đồ vật tiên thiên, sinh trưởng trong hỗn độn?!”
Sở Phong kinh ngạc vô cùng, cảm giác này rất giống linh căn tiên thiên sinh ra thần vật được nhắc đến trong sách cổ.
Loại đồ vật này, một số chính là đồ vật sinh ra trước thiên địa!
Thanh Bì hồ lô rất nhỏ, nhìn thoáng qua còn chưa có trưởng thành, thế nhưng lại có từng tia khí hỗn độn lượn lờ bao quanh, đồng thời cũng tỏa sa sức sống tiên thiên nồng đậm.
Hắn càng nhìn càng thấy giống, bởi lẽ đặc điểm các mặt đều phù hợp. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là một cái hồ lô tiên thiên.
Loại đồ vật này chỉ có thể gặp không thể tìm, sinh ra trong vũ trụ, nhưng những nơi kia thông thường đều tập trung ký hiệu sấm sét dày đặc, tiên quang thành biển, ngay cả thần linh tiến vào đều bị tiêu diệt.
Tất nhiên không phải cứ tiến vào hỗn độn thì chắc chắn có thể tìm thấy chứ đừng nói là ngắt lấy.
Trên thực tế, trong hỗn độn cũng không có sức sống gì, nơi đó vô cùng hư vô và rộng lớn. Nếu như không có cơ duyên lớn thì cho dù ngươi có tìm kiếm cả trăm nghìn năm cũng không thể phát hiện ra được một gốc linh căn.
“Thực sự là hồ lô tiên thiên?” Sở Phong kích động thốt lên.
Khi còn ở vũ trụ âm gian, hắn đã luôn quan sát các loại thư tịch tạp đàm về bảo vật, trong đó đã từng đề cập đến loại đồ vật tiên thiên, rất khó tìm.
Chỉ có điều hắn cũng chú ý đến bên trên Thanh Bì hồ lô có một vết rạn giống như mạng nhện. Cái này khiến hắn có chút tiếc nuối, chắc chắn là đã nứt ra khi bị cối xay đá nghiền ép.
Sở Phong thở dài một hơi, cái cối xay đá kia cũng quá đáng sợ rồi.
“Ấy, cũng không đúng, còn từng gặp phải sét đánh!” Sở Phong phát hiện trên vết rạn kia còn có dấu vết cháy xém, chỉ là không quá rõ ràng khiến người ta dễ dàng xem nhẹ.
Hắn quan sát một phen, lại dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh cẩn thận nhìn lại một lượt. Cuối cùng liền phân tích được, sở dĩ hồ lô này bị hao tổn là do mới sinh ra, còn chưa có trưởng thành.
Bởi vì nó quá nhỏ, chỉ lớn cỡ ngón tay cái, toàn thân lại xanh non mơn mởn. Bình thường mà nói thì hồ lô sau khi trưởng thành sẽ là màu vàng óng, chính là màu sắc tử kim, trên sách cổ đã ghi chép như vậy.
Năm đó, cường giả vô thượng của vũ trụ âm gian đã may mắn thấy qua một gốc linh căn, thế nhưng cũng không dám ngắt lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn khe nứt vũ trụ khép lại, linh căn tiên thiên cứ như thế liền biến mất.
Sở Phong quan sát hồi lâu, cảm thấy quả hồ lô vỏ xanh này tuy rằng còn chưa có trưởng thành, hơn nữa bên ngoài còn có vết rạn, thế nhưng vẫn có thể dùng được, huống hồ thứ này còn không bị vật chất màu xám kia ô nhiễm.
Sau đó hắn cẩn thận nghiên cứu, phát hiện Thanh Bì hồ lô này chính là “viên ngọc thô”, nó còn chưa bị luyện chế qua đâu, tương đối nguyên thủy.
“Thông thường mà nói thì hồ lô tiên thiên có thể đựng cả hãn hải, có thể lấp cả hàng tỉ đồi núi, khi dâng lên quang mang thì có thể hủy diệt cả tinh cầu. Chẳng qua nó còn chưa có trưởng thành, khẳng định còn chưa có những uy năng này.”
Sở Phong suy xét, đồng thời cũng cẩn thận khống chế nó, thử thu vào các loại nham thạch, sau đó liền phát hiện hồ lô nhỏ này có thể cất giữ một lượng lớn đồ vật, chứng tỏ không gian bên trong rất lớn.
Sau đóm hắn lại đổ hết những nham thạch vừa thu vào ra.
Tiếp theo, Sở Phong liền đưa một tia hồn quang yếu ớt vào thăm dò, trong nháy mắt, sợi năng lượng tinh thần kia của hắn liền hóa thành tro bụi, biến mất không dấu vết.
“Luyện thần?!”
Dáng vẻ hắn ngưng trọng, lại thử nghiệm thêm lần nữa, kết quả tia hồn quang tiến vào vẫn bị tan rã, biến mất ngay tại miệng của Thanh Bì hồ lô kia.
“Thứ này không bình thường!” Sở Phong xác định thứ này không thể đựng vật sống, nếu như đặt mình vào trong thì khẳng định sẽ chết không có chỗ chôn.
Hắn suy ngẫm, nếu như cẩn thận tế luyện thứ này, nói không chừng có thể luyện thành một vũ khí có năng lực khiếp người - tiêu diệt hồn quang!
Lúc này cũng không thể trì hoãn thời gian thêm nữa, Sở Phong vội vã trở về, cũng không biết có thể mang những món đồ này quay trở lại Đại Mộng Tịnh Thổ hay không.